H…o..t Boy ? Rắc Rối Đấy, Chạy Mau!!!

H…o..t Boy ? Rắc Rối Đấy, Chạy Mau!!!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323151

Bình chọn: 8.5.00/10/315 lượt.

chuyện cũng sẽ được đưa ra ánh sáng. Thái gia
nháo nhào cả lên, lớn bé thi nhau vơ vét chút tài sản trước khi bỏ chạy
khỏi đó. Có lẽ bây giờ người duy nhất trong Thái gia được thanh thản chỉ có Caroll. Thực ra cũng không nên quá kì thị với cô gái này, vì suy cho cùng Caroll cũng là bởi thứ tình yêu chiếm hữu ích kỉ và sự giáo dục hà khắc độc đoán của mẹ làm cho mờ mắt. Cũng may còn có Justin ở bên lúc
này. Chúng tôi đều không rõ anh chàng này từ đâu mà ra, nhưng nhìn cách
anh ta chăm sóc cho Caroll cũng đủ biết tình cảm anh ta dành cho Caroll
lớn như thế nào.

Nói chung thì có vẻ như mọi chuyện đều tốt đẹp. Tôi và cô ngốc Judy
cuối cùng cũng đến được với nhau, hiện tại chúng tôi đang chờ đợi sự
chào đời của đứa con đầu lòng. Người duy nhất tôi còn băn khoăn là Danny thì cậu ấy giờ đây cũng đã vượt qua tất cả. Có lẽ tôi sẽ không bao giờ
quên được buổi chiều hôm ấy, tại rừng phong…

- Cậu biết tại sao tôi lại gọi cậu ra đây không?

- Mình nghĩ vẫn là nên để cậu tự nói lý do thì hơn – Tôi chậm rãi di
nhẹ mấy chiếc lá dưới chân. Dù không nhìn Danny nhưng rõ ràng tôi vẫn
cảm nhận được nỗi buồn cố giấu trong lòng cậu ấy. Danny cứ như vậy, cả
tôi và Judy đều có cảm giác tội lỗi.

- Cậu rất yêu Đan Đan?

- Phải, mình rất yêu cô ấy.

- Ryan, cậu biết không, rừng phong này, thực ra là nơi mình định tổ
chức một sinh nhật thật đặc biệt cho cô ấy, và cũng để một lần nữa khẳng định tình cảm của mình. Mấy ngày đó cậu tránh mặt Đan Đan, mình hiểu
cậu đã biết chuyện của bọn mình. Tình cảm của cậu với Đan Đan, không
phải mình không biết, chỉ là mình vẫn tin cô ấy luôn là của mình. Nhưng… – Danny dừng lại một chút rồi tiếp tục – Thiếu vắng cậu cô ấy như buồn
đi hẳn, thỉnh thoảng còn rất trầm tư. Mình đã rất lo lắng , nhưng vãn tự biện minh rằng chỉ là cô ấy đang nhớ một người bạn, một người anh trai
thôi. Và vì thế mới có cuổi tiệc sinh nhật nhỏ nhỏ ấy ở đây. Tổ chức
sinh nhật là chuyện nhỏ, biết được tình cảm thực sự của Đan Đan mới là
mục đích chính. Không ngờ cuối cùng lại thành ra thế này.

- Cậu…

- Ngày hôm ấy khi nghe Đan Đan nói xin lỗi, mình hiểu mọi chuyện đã
kết thúc. Sau cùng người cô ấy chọn vẫn là cậu mà không phải mình. Thực
sự mình rất đau, nhưng mình hiểu cô ấy và mình tôn trọng quyết định của
cô ấy. Ryan, cậu có thể mang lại hạnh phúc cho Đan Đan, phải không?

- Chắc chắn là như vậy! Mình nhất định không để mất cô ấy một lần
nữa. Thật tình cờ, hôm sinh nhật cô bé ngốc đó, mình cũng có ý định
giống cậu, muốn khẳng định lại một lần nữa tình cảm cuối cùng của cô ấy.

- Chúng ta vẫn rất hiểu nhau, Ryan.

Hai chúng tôi cùng cười, thật thoải mái, như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Mọi khúc mắc day dứt cuối cùng cũng được giải quyết, cho dù với
Danny mà nói … Cậu ấy đã lùi bước, để nhường lại hạnh phúc này cho chúng tôi. Vì vậy, tôi nhất định phải trân trọng hạnh phúc này, trân trọng
Judy, người con gái tôi nguyện yêu thương đến hết cuộc đời này…

***

- Này anh ơi, cái đèn kia treo hơi lệch rồi, chỉnh lại hộ em một chút!



- Em mang lọ hoa này sang bên kia nhé.



- Còn nữa, chỗ này… chỗ này…



“Thật là… không ngờ lại mệt thế này! Biết vậy cứ nghe lời chồng yêu cho rồi…”

Tôi vừa âm thầm than vãn, vừa căng mắt xem xét xung quanh. Đây là
buổi họp báo ra mắt cuốn tự truyện đầu tay của tôi, hôm qua vì háo hức
quá mà tôi nằng nặc đòi tự mình chuẩn bị tất cả, Ryan nói thế nào cũng
không chịu nghe. Giờ thì hay rồi…

- Mệt không bà xã?

Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay thế này @@. Tôi thở dài lần thứ n , mặc cho Ryan vòng tay qua ôm mình, cái đầu không yên vị còn cọ cọ
trên vai nữa. Tư thế của chúng tôi lúc này đúng là…

- Mệt! Biết vậy…

- Nghe lời anh từ sớm có phải hơn không.

- … Nhưng mà cũng sắp xong rồi hì hì

- Còn cười được nữa, em cứ thế này tiểu bảo bối của anh mệt thì sao?

“Tiểu bảo bối” ? Hờ hờ, sao tôi lại quên cơ chứ!!! Tôi vội nhìn xuống cái bụng tròn vo của mình, xoa xoa nó nhẹ nhàng:

- Con à…

- Có muốn diễn bài ca gia đình thì đề nghị hai người về nhà đóng cửa nhé! “Em yêu” l àm anh ghen đấy!

- Ôi trời Rei!!!

Tôi giật mình quay lại… Rei! Đúng là cô ấy rồi !!! Hai năm, đã hai
năm rồi chúng tôi chưa gặp nhau. Tôi rời khỏi vòng tay Ryan, nhanh chóng chạy lại phía Rei. Giữa lúc chúng tôi chuẩn bị màn “tình thương mến
thương” cảm động thì…

- Ai …

- Ui …

- Judy/Rei! Em không sao chứ?

Dĩ nhiên lúc ấy hai ông chồng yêu quý của chúng tôi vội vã chạy đến,
và chúng tôi thì ơn trời đều không có “thương tích” gì. Bạn sẽ hỏi vậy
rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, và tôi, thật là xấu hổ khi phải nói rằng
không phải tôi và Rei va vào cái gì mà chính xác là hai cái bụng của
chúng tôi tranh quyền “tình cảm” trước. Hai cái đứa trẻ này coi chừng
chưa ra đời mà đã thân nhau gớm!

- Rei, cái bụng của cậu…

- Ờ…

Rei


80s toys - Atari. I still have