
g cười nói khiến người ngoài lầm
tưởng rằng hai người họ là tỷ muội tốt. Những kẻ bám theo đuôi Đinh Uyển Uyển vốn không vừa mắt Tiểu Hồng nhưng cũng giống Đinh Uyển Uyển họ làm ra điệu bộ dịu dàng tao nhã lần lượt bước đến làm quen.
- Không biết tiểu thư là thiên kim nhà ai, người và Nhiếp chính vương có
quan hệ gì, vừa rồi ta còn thấy hai người rất thân thiết nha.
Tiểu Hồng mỉm cười một cái không nói thêm gì, trong lòng thầm rủa, tất cả
đều là giả tạo, đi theo người ta làm nha hoàn từ nhỏ, sau này lại theo
tiểu thư vào trong cung lẽ nào ngay cả việc đối phương thật giả thế nào
cũng không nhìn ra sao. Hơn nữa cô sẽ trả lời với họ ra sao, cô là thiên kim nhà ai, cô và Phong Mạc Vũ có quan hệ gì, suy cho cùng chính cô
cũng không biết.
- Ai da, các vị tiểu
muội đừng làm Tiểu Hồng cô nương sợ. Tiểu Hồng trước đây là kỹ nữ ở Xuân Mãn lâu sau đó được Vũ ca ca mang về phủ, tuy xuất thân làm kỹ nữ nhưng dù thế nào vẫn là người Vũ ca chọn, các muội tuyệt đối không được xem
thường Tiểu Hồng cô nương.
Câu nói vừa
rồi của Đinh Uyển Uyển khiến những kẻ đang tay bắt mặt mừng kia dừng lại mọi động tác, bọn họ đứng xa cô ra một chút, thậm chí lấy khăn tay để
lau bàn tay vừa chạm vào người cô. Bao ánh mắt gắn chặt trên người cô
ngập tràn ý tứ khinh bỉ.
- Kỹ nữ sao? Không phải giở mọi thủ đoạn để bò lên giường Nhiếp chính vương, sau đó dụ hoặc người lập cô làm Trắc phi đấy chứ.
Tiểu Hồng mặc kệ lời lẽ khinh bỉ của đám người này, dù sao sau khi trở về
Vân vương phủ cô cũng không cần cặp lại họ, điều quan tâm duy nhất là
hài tử của mình, tất cả cô đều nhẫn nhịn chịu đựng, chỉ cần sau này cô
và con có thể sống cạnh nhau là được.
- Không hay rồi, ngọc bội của ta mất rồi, có ai nhìn thấy miếng ngọc bội của ta đâu không?
- Lục Lam, ngọc bội của muội như thế nào?
- Uyển Uyển tỷ tỷ, ngọc bội của muội là cống phẩm từ Đông Dương do đích
thân thái hậu ban tặng, mảnh ngọc bội này rất quý, vừa nãy muội còn thấy bên người nhưng sau khi nói chuyện với Tiểu Hồng cô nương thì đột nhiên biến mất. Tiểu Hồng cô nương, nếu cô nương có mượn xem thử thì trả lại
cho ta.
Nói là mượn xem thử nhưng ai cũng hiểu ý tứ trong lời nói của Lục Lam rằng Tiểu Hồng cố ý ăn cắp miếng
ngọc bội đó. Họ được nước lấn tới, ngày càng không xem cô ra gì.
- Ai da, kỹ nữ suy cho cùng cũng là kỹ nữ, dù có khoác trên mình y phục lộng lẫy đến mấy thì cuối cùng vẫn một loại bản chất.
Tiểu Hồng không hiểu rốt cuộc những kẻ này muốn làm gì nhưng linh tính mách
bảo sắp tới đây cô sẽ bị họ hại cho thê thảm. Nhưng có một điều cô phải
khẳng định rằng miếng ngọc bội ấy cô chưa từng thấy qua cũng chưa từng
sờ qua.
- Lục Lam tiểu thư, tôi không lấy.
Lục Lam chán ghét nhìn cô, dáng vẻ yểu điệu khi nãy sớm đã biến mất, thay
ào đó là vẻ chua ngoa đanh đá không khác gì kẻ vô học thức.
- Cô còn cãi, nếu thực sự không ăn cắp thì hãy để ta lục soát người cô.
Chưa đợi Tiểu Hồng đồng ý cô ta đã lao đến lục soát khắp người cô, chẳng mấy chốc cô ta đã lấy ra một miếng ngọc bội màu xanh trong suốt, tỏa ra ánh sáng mờ mờ trong bóng tối. Cô ta và cả những kẻ đứng vây quanh Tiểu
Hồng nhất thời cao hứng nhếch mép nở nụ cười khinh bỉ.
- Cô nói đi đây là cái gì?
Đương nhiên không có gì để giải thích, bọn họ đã cố gắng vạch ra âm mưu thì
sao có thể dễ dàng buông tha cho cô. Tiểu Hồng đứng im bất động hai tay
xiết chặt vào nhau, mặc cho bao ánh mắt nhìn mình không thiện cảm, lúc
này toàn bộ những người có mặt trong yến tiệc đều chú ý đến cô, họ ghé
sát tai nhau thì thầm chỉ trỏ, thỉnh thoảng quăng về phía cô ánh mắt khó hiểu.
- Hoàng thượng giá lâm, hoàng hậu giá lâm.
Giọng nói của Tần công công cất lên khiến mọi người nhất thời dời tầm mắt
hướng về phía trước, chỉ có Tiểu Hồng đang và đám người hỗn độn này
không hề chú ý đến. Tất cả mọi người im lặng vô tình làm cho tiếng của
Lục Lam vang rõ hơn.
- Nhìn vẻ ngoài cũng không tệ tại sao lại đi ăn cắp đồ của người khác, thật đáng xấu hổ. Cô
mau cút đi, cô không có tư cách tham dự yến tiệc này!
Mọi người thầm đổ mồ hôi lạnh, hôm nay là ngày đại hỷ mừng hoàng thượng và
hoàng hậu bình an trở về, chuyện này xảy ra có chút ngoài ý muốn, dù ai
đúng ai sai cũng khó tránh khỏi liên lụy.
Tiểu Hồng cúi mặt mặc cho những kẻ xung quanh sỉ vả, thực ra cô đang lo sợ
vì chuyện này mà khiến Phong Mạc Vũ tức giận, hắn có thể sẽ làm điều lúc trước đã nói đó chính là mang con của cô rời đi, để mẫu tử cả đời không được gặp mặt. Hiện tại cô rất muốn rời khỏi đây nhưng lại không thể.
Đột nhiên đôi bàn tay lạnh bị ai cầm lấy, rất nhanh sau đó đám nữ tử trở nên im lặng, không ai dám nói một lời nào.
- Có chuyện gì đang xảy ra, là ai dám ức hiếp vương phi của bổn vương?
Phong Mạc Vũ xuất hiện khiến đám hỗn độn vừa rồi tạm thời ổn định, hắn quét
ánh mắt lạnh lẽo ra xung quanh khiến người ta sợ hãi mà cúi đầu, rồi ánh mắt trở lại đặt trên người cô, dị