
ười ta ức hiếp mà không quan tâm đến tiểu nha đầu này cũng đã đến tuổi biết yêu biết thương rồi.
- Tiểu Hồng, ta còn chưa nói gì sao em đã cuống cuồng lên thế. Em yên tâm, làm sao ta có thể nghĩ em là có cảm tình với tên Phong Mạc Vũ khốn khiếp đó. Vậy nên ta quyết định thay đổi kế hoạch, sẽ giết chết Phong Mạc Vũ và Đinh Uyển Uyển để báo thù cho em.
Tiểu Hồng khẽ run, nhất thời cứng mặt không biết phản ứng ra sao. Tiểu thư nói sẽ giết thì nhất định Phong Mạc Vũ và Đinh Uyển Uyển không có cơ hội sống sót. Hôm nay trong yến tiệc mọi người đều thấy rõ Phong Mạc Vũ tuyệt đối không phải là đối thủ của người. Không hiểu sao trước đây cô thề tự tay giết hắn hay sao, đáng lẽ ra khi biết hắn sẽ bị tiểu thư giết chết cô phải vui mừng mới đúng nhưng lúc này trong tâm trí cô lại tràn ngập sự lo lắng.
Chuyện này quả thực rất hứng thú, nàng thích và nhất định sẽ khiến những kẻ trong cuộc mê muội này phải trả giá đắt, cũng giống như chuyện tình giữa Tiểu Thanh – Trương Phi cùng với Tiểu Yến – Triệu Tấn thôi, họ đến với nhau không phải dễ dàng, tất cả đều phải trải qua những cạm bẫy mà nàng dày công suy nghĩ. Quyết định vậy đi, lần này chỉ đối phó với hai người nên nàng phải làm hoành tráng hơn lần trước mới được.
Nàng duy trì sắc mặt lãnh đạm để che giấu âm mưu đen tối đã được vạch sẵn, nhìn về phía Tiểu Hồng cất giọng lạnh băng.
- Tiểu Hồng, giờ em đã mang thai, không thể để đứa bé sinh ra mà thiếu sự yêu thương của phụ thân. Lần này ta sẽ tìm mối tốt sau đó xin hoàng thượng ban hôn cho em. Người này có thể quyền thế không sánh bằng Phong Mạc Vũ nhưng ta tin nhân phẩm của hắn tuyệt đối hơn.
Lời của nàng tựa sét đánh ngang tai, nó khiến Tiểu Hồng tay chân luống cuống, trên mặt dần hiện rõ tia sợ hãi. Không thể tin tiểu thư như vậy lại muốn gả cô đi nhanh như vậy, sau khi bị Phong Mạc Vũ chà đạp cô đã không còn muốn sống chung với nam nhân nữa rồi, cô tin mình cũng có thể cho con đủ tình yêu thương.
- Tiểu thư, xin người đừng gả em đi, cả đời này em không muốn thành thân, cầu xin người....
Có trời mới biết nàng muốn cắn lưỡi tự tử đến mức nào, mới đó đã nước mắt lưng tròng rồi sao. Xem ra lần này không nặng tay thì không thể biến tiểu nha đầu này thành người trưởng thành được. Suy cho cùng nàng cũng không thể bảo hộ Tiểu Hồng suốt đời, điều cần thiết nhất là Tiểu Hồng có năng lực tự bảo vệ mình, như vậy nàng mới không cần lo lắng.
"Hazz, Tiểu Hồng à, ta xin lỗi, ta tình nguyện làm người xấu lần này".
- Tiểu Yến, thăm dò được Phong Mạc Vũ đang trị thương ở đâu chưa?
Tiểu Yến không hiểu đại tỉ đang suy tính điều gì, nhưng cô tin người nhất định không làm gì bất lợi cho Tiểu Hồng. Vừa rồi khi vừa mới hồi Trúc Mai điện đại tỉ lệnh cô sai người theo dõi nhất cử nhất động của Nhiếp chính vương, bây giờ kẻ mật thám đã gửi tin tức đến.
- Đại tỉ, Nhiếp chính vương đang được Lưu thái y trị thương tại tẩm cung của hoàng thượng.
Trên mặt nàng lộ ra ý tứ gian tà rồi nhanh chóng biến mất. "Thanh Liên điện sao, quá dễ dàng để ra tay rồi". Không một ai có thể nhìn thấu tâm tư nàng, họ đang bị vẻ ngoài lạnh băng kia hù dọa.
- Người đâu, khởi giá đến Thanh Liên điện.
Tiểu Hồng sợ hãi, trong lòng bỗng nhiên căng thẳng, điều cô nghĩ đến đầu tiên là an toàn của Phong Mạc Vũ. Tiểu thư muốn đến Thanh Liên điện làm gì, không phải để gây khó dễ cho Phong Mạc Vũ chứ? Không hay rồi, nhìn sắc mặt người như vậy chắc chắn là đến thay cô tính sổ tên khốn khiếp đó. Hiện tại hắn bị thương, chẳng phải sẽ chết chắc hay sao. Tuy bản thân rất căm hận hắn nhưng cô không muốn hắn chết.
- Tiểu thư, người muốn đến đó để làm gì?
Câu hỏi gấp gáp không che giấu nổi vẻ lo lắng bất an làm sao có thể qua được mắt nàng. Nàng vờ như không hiểu, chỉ đáp trả lại một câu ngắn gọn nhưng lại khiến trái tim Tiểu Hồng giật nảy.
- Ta đến giết hắn.
"Không được, tiểu thư đúng là muốn tìm Phong Mạc Vũ tính sổ, chính người vừa nói muốn giết hắn. Phải làm sao?". Tiểu Hồng ngày càng rối, lại nhìn thấy bóng dáng của tiểu thư nàng càng xa dần khiến cô không thể nghĩ thêm cái gì nữa, đành liều mạng chạy theo cầu xin cho hắn.
- Tiểu thư, xin người đừng giết Phong Mạc Vũ. Em không muốn có kẻ vì mình mà mất mạng....
Nàng dừng cước bộ, quay lưng lại nhìn tiểu nha đầu trước mặt, tựa tiếu phi tiếu. "Đến lúc này vẫn còn nói dối sao, Tiểu Hồng à em còn non tay lắm".
- Tiểu Hồng, em không cần cầu xin cho hắn, là hắn đáng chết.
- Không, hắn chưa đáng chết!
Tiểu Hồng không suy nghĩ gì liền đáp trả lại. Nàng nhìn cô một lúc, trên môi không khỏi nở nụ cười quỷ dị, nha đầu này cũng biết vì nam nhân cãi lại lời nàng rồi...
- Hắn đối xử với em như vậy mà em còn nói hắn không đáng chết sao. Thôi được rồi, nếu như có thể nhìn thấy em được hạnh phúc, lấy được nam nhân tốt thì ta sẽ tha cho hắn một mạng. Ta hỏi lại lần cuối, Tiểu Hồng em có muốn gả cho nam nhân tốt hơn Phong Mạc Vũ khô