Khi Lướt Qua Nhau

Khi Lướt Qua Nhau

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324425

Bình chọn: 8.5.00/10/442 lượt.

ahững gợn sóng nhỏ trong gió.

Trên chiếc bàn đôi chứa đầy các tài liệu linh tinh, các bản báo cáo, những cuốn sổ ghi đầy những câu chuyện tình cảm, sau đó theo thói quen vẽ một bức tnh có bóng dáng của một người, khép vở lại thì một ngày cũng đã trôi qua.

Đeo cặp sách trên lưng đi qua một hành lang thật dài, dồn hết tâm trí để bước đi cũng là một loại thư giãn.

Anh luôn luôn là người cuối cùng rời khỏi lớp, mỗi ngày có rất nhiều người gọi anh là “Lớp trưởng”, rất ít người gọi anh là “Tô Lập”, rất nhiều lúc anh chỉ nhớ mình là lớp trưởng và phải đảm đương rất nhiều trọng trách.

Lúc còn nhỏ, anh may mắn xuất thân trong một gia đình nh giá, gia đình và thầy cô giáo gửi gắm rất nhiều kì vọng vào anh, dần dần, anh trở thành một người có tính cách lãnh đạm, luôn khiến cho người ta cảm thấy thần bí, không thể với tới và anh luôn tự tin trong mọi việc.

Anh không hòa đồng với mọi người, rất ít người thật sự muốn kết bạn với anh, thế nhưng mỗi khi anh lên tiếng trong lòng họ đều khâm phục và tin tưởng.

Trong trí nhớ của anh luôn hiện hữu buổi hoàng hôn ngày đó, buổi tan học cuối tuần, tất cả mọi người đều đã sớm rời khỏi trường. Anh vẫn chậm chạp như cũ, bầu trời mùa đông có chút ửng đỏ, những đám mây nặng nề trôi trên bầu trời, độq nhiên siah một chút áp lực và nặng nề.

Sân trường bỗng nhiên trở nên rất yên tĩnh, trên hành lang có tiếng bước châa rất nhỏ, giống như nhịp điệu của tiếng trống cố định, chợt vang lên rồi biến mất, anh thở phào nhẹ nhõm, bấm phím điện thoại, một giọng nam t6ầm ấm lọt vào tai.

“Lifts her eyes to gce the skies, and leave her wo6ld behind, the only streets she knows; says one y she’s headed south, she dreams to leave this town .”.. Bóng tối chập chờn vô tận che khuất tầm mắt khiến cho người ta cảm thấy sợ sệt, đi qua hành lang, một ngọn đèn đã hiện trước mắt.

Giữa mỗi lớp có hai ngọn đèn, có một người mặc đồng phục thể thao, buộc tóc đuôi ngựa, là một cô gái không nhìn rõ khuôn mặt đang đứng trên ghế, viết cái gì đó trên tấm bảng đen, có lẽ là đang viết báo tường.

Anh không nỡ làm phiền cô, khẽ bước đi qua, trong nháy mắt anh thấy t6ên bàn học có một quyển sách được đặq trên một chiếc cặp màu lam.

Là quyển sách “Cố đô” của Xuyên Đoan Khang Thành, anh đã tìm cuốn sách đó thật lâu trong thư viện nhưng được tin đã có người mượn trước mất rồi.

Sự trùng hợp này làm cho anh cảm thấy có chút buồn cười, anh cúi đầu. Đi về phía những ngọn đèn khỏi dãy phòng học.

Chỉ có một lần duy nhất đó, nhưng nó lại khiến anh nhớ mãi trong những năm tháng ấy. Thời gian đã qua đi, nhưng khôag ngờ anh lại có một đoạn ký ức ấm áp đến vậy.

Thư viện trường học là nơi anh yêu thích nhất, những giá sách san sát, những quyển sách được sắp xếp chi chít vào nhau, trong thế giới đặc biệt này, anh mới cảm nhận được sự yên lặng và bình thản, đó mới là không gian hoàn toàn chỉ thuộc về một mình anh.

Đột nhiên trước cửa truyền để một tiếag rơi đổ, rất nhiều người đều ngẩng đầu lên xem rốt cuộc là đã xảy chuyện gì, một tập báo trong góc tường bị người va chạm vào, những quyển tạp chí rơi tung tóe trên mặt đất.

Một cô gái trên vai đeo một chiếc cặp màu lam, ngồi xổm xuống nhặt sách lên, cẩn thận vuốt ve từng nếp nhăn trên tng sách, trước mắt cô là cuốn sách mà cô sắp trả, trên bìa sách là hai chữ “Cố đô”.

Hóa ra là cô ấy, trên qrán lấm tấm những giọt mồ hôi, cô ấy cúi đầu nên đã che khuất hơn nửa khuôn mặt, lúc ngẩng đầu lên, mái tóc xõa xuống, khuôn mặt xinh xắn, đôi mắt trong veo như nước suối, tạo cho người ta một cảm giác yên bình.

Nhất định là cô ấy.

Có người ngồi xuống giúp cô ấy, cô gái ấy mỉm cười giống như gió xuân vờn qua mặt vào tháng ba, làm cho trong lòng người ta cảm thấy ấm áp.

Anh chỉ quan sát, cũng không để ở trong lòng.

Đây chỉ là những việc nhỏ không cần phải quá chú ý, giống như trên giấy viết thư hé chữ viết, không cẩn thận rơi vào trong ao, bị nước làm nhòe màu mực, chữ viếq từ từ biến mất, chỉ có khắc trên giấy mới có thể vĩnh viễn giữ lại.

Thời gian dần dần trôi đi, anh vẫn bước những bước vững chắc, vượt qua thời kì niên thiếu khờ dại.

Anh cũng không có bất cứ sự rung động nào trong thời kì ấy, cũng không quá chú trọng đến ahững thứ phù phiếm ấy, đối với anh mà nói, cuộc sống đã được gia đình định trước từ lâu rồi.

Một ngày bình thường như bao ngày, có người đứng ở cửa gọi anh: “Lớp trưởng, thầy giáo dạy Toán gọi cậu đến văn phòng”.

Anh gật đầu, buông sách trong tay, đi tới văn phòng, gõ cửa đi vào, thầy giáo thấy anh mặt liền lộ vẻ tươi cười:” Tô Lập, đến đấy, em giúp thầy thống kê điểm số một chút, kì qhi Toán lần này em lại đứng thứ nhất, giỏi lắm”.

Anh nhàn nhạt cười, kéo ghế ngồi xuống, một tờ giấy bài thi bay qua trước mặt anh, cách đó không xa là thầy giáo lớp khác đang giảng bài cho học sinh, tiếng nói đứt quãng truyền đến. Một lúc sau là tiếng nói rụt rè của một cô


XtGem Forum catalog