
u muối tương dấm, sẽ không thể gọi là một gia đình”.
“A, thật sao, vậy nhà tôi khẳng định không phải là gia đình rồi”.
“Uhm”. Cô ác ý nói đùa: “Nhà của anh à, đó là ----- hang ổ, tổ, sào huyệt, sơn trại”.
Trái tim hơi ngơ ngẩn, mép bát màu trắng bóng loáng phản chiếu ánh sáng mùa đông rực rỡ, khi chiếu vào đáy mắt tạo cảm giác có chút chói mắt, anh ta cúi đầu uống hết sạch nước canh nóng hổi, sau đó thở phào một hơi nhẹ nhõm: “Tống Giai Nam, tôi nghĩ tôi và em nên nói chuyện nghiêm túc một lát”.
“Hả? Nói chuyện gì?” Cô ngỡ ngàng ngẩng đầu, bỗng nhiên điện thoại trong phòng ngủ vang lên dồn dập, cô vội vàng buông chén đũa trong tay xuống: “Xin lỗi, tôi đi nhận điện thoại”.
Anh ta rất muốn nói cho cô biết, thật ra một người đối xử tốt với một người là không cần lý do, chẳng qua là vô tình nhìn thấy người kia, lại vô ý bước đến gần cô ấy, muốn cô ấy vui vẻ, muốn cô ấy hạnh phúc.
Thật ra khi một người nỗ lực là không cần báo đáp, không, là không cần sự báo đáp với cảm giác tội lỗi, có đôi khi, nụ cười của một người ưu sầu chính là sự báo đáp lớn nhất.
Nói không có tư tâm, không có hy vọng là điều không thể, nhưng nếu như nỗ lực có thể có hiệu quả, tình cảm đó cũng sẽ không thay đổi.
Nhưng một cô gái độc lập mẫn cảm như vậy, có thể dễ dàng thay đổi như vậy sao?
Anh ta khẽ thở dài một tiếng, đứng lên thu dọn chén đũa của mình, “Sột soạt” một tiếng, cửa bị mở ra, Tống Giai Nam đã thay một bộ quần áo chỉnh tề ra ngoài, vẻ mặt khẩn trương, nhưng giọng nói vẫn giữ được vẻ bình tĩnh: “Thật xin lỗi, bây giờ tôi phải đến bệnh viện Nhân Dân một chuyến”.
“Đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Một đồng nghiệp đã xảy ra chuyện”. Cô nhanh nhẹn cầm chén đũa đã được thu dọn đi vào phòng bếp, sau đó nhanh chóng lấy điện thoại di động, thẻ phóng viên, ví tiền rồi nhét vào túi xách, bất đắc dĩ nói lời xin lỗi với Tịch Lạc Dữ: “Thật ngại quá, chờ tôi làm việc xong rồi liên lạc với anh được không”.
Anh ta cảm thấy cách cự tuyệt mạnh mẽ của cô vô cùng xa cách, nhưng anh ta không muốn thuận theo ý của cô, Tịch Lạc Dữ móc chìa khóa xe ra: “Không ngại nếu như tôi đưa em đến bệnh viện chứ, không đúng, không được từ chối”.
Tống Giai Nam lịch sự mỉm cười: “Làm phiền anh rồi”.
Đến bệnh viện, khoa ngoại nằm ở phía sau trụ sở chính của bệnh viện, nhìn qua đó là một phòng điều trị rất bình thường, nhưng Tịch Lạc Dữ biết người có thể điều trị ở đây phải là người giàu có, trong lòng anh ta tò mò, đồng nghiệp ở tòa soạn là một phóng viên làm sao có thể ở đây, nhưng anh ta vẫn chưa hỏi, đã thấy Tống Giai Nam đang đi từng phòng từng phòng tìm kiếm, cuối cùng cô dừng lại ở trước cửa một gian phòng.
Một giọng nói phụ nữ rất êm dịu và quen thuộc truyền đến, âm điệu căng thẳng: “Phương Ngôn Án, em bị như thế này, đừng nói là bố mẹ em, cả chị cũng không đồng ý để em tiếp tục làm mục xã hội nữa, lấy tin cũng không được đi”.
Giọng nói phía bên kia vang lên, có chút quen thuộc, yếu ớt còn có một chút làm nũng, Tống Giai Nam biết đó chính là Phương Ngôn Án: “Ôi, chị, chị không cần căng thẳng như thế, em không sao cả, chị không nên vì chuyện này mà bảo em từ bỏ công việc chứ”.
“Biên tập, đạo diễn phim truyền hình, nghề nghiệp nhàn rỗi như vậy em lại không làm, ban đầu chị liên hệ cho em đến đài phát thanh thành phố, truyền hình vệ tinh, những đơn vị tốt như vậy, sao em lại ngốc như thế, không nên đi làm phóng viên gì đó, chị nói cho em biết, lần này không thể thuận theo em nữa, nếu không thì chuyển bộ phận công tác, chuyển qua làm biên tập, mục xã hội không thể làm nữa”.
“Chị! Lúc đầu chị tôn trọng tâm nguyện của em, em nhất định phải làm phóng viên, phóng viên mục xã hội!”
“Tôn trọng ý kiến của em? Đúng vậy, mọi người tôn trọng ý kiến của em, bây giờ cuối cùng em nằm trong bệnh viện, đây chính là kết quả mà mọi người tôn trọng ý kiến của em đấy, dù thế nào cũng không để em kéo dài chuyện này nữa, hôm nay chị sẽ nói chuyện với tổng biên tập tòa soạn của em”.
Giọng nói Phương Ngôn Án bỗng nhiên cao hơn: “Chị, đừng, tạm thời đừng nói, em thích hoàn cảnh công việc này, mọi người ở đó ai cũng đối xử tốt với em, nếu không để em suy nghĩ thêm một thời gian về việc chuyển sang mục khác được không?”
Bên kia không lên tiếng, một lúc lâu sau mới thản nhiên trả lời: “Được, chị đi trước đây, còn phải họp nữa, em nghỉ ngơi cho thật tốt, muốn ăn gì thì gọi điện thoại cho dì Lý”.
Lời nói vẫn chưa hết, cửa phòng bật mở ra, Tống Giai Nam, Tịch Lạc Dữ và cả cô gái kia đều sửng sốt, cô gái đó có khí chất tao nhã, mặc chiếc áo khoác ngoài lông cừu màu đen, mái tóc ngắn chững chạc, chiếc khuyên tai kiểu dáng dây dài vô cùng kiêu sa, Tống Giai Nam cảm thấy cô gái này khá quen mắt, nhưng làm thế nào cũng không nhớ ra được, cô gái kia thấy cô, ánh mắt đánh giá của cô gái nhanh chóng nhìn về phía cô, sau đó khẽ mỉm cười, theo bản năng Tống Giai Nam cũng mỉm cười đáp trả, cô gái kia cũng không nói g