Old school Easter eggs.
Khi Lướt Qua Nhau

Khi Lướt Qua Nhau

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325184

Bình chọn: 7.5.00/10/518 lượt.

dép đi thật xa, một tay mở vòi nước, bỗng chốc hơi nước bốc lên, tiếng nước chảy ào ào, những giọt nước văng tung tóe khắp nơi, cô chỉ cảm thấy tất cả trước mắt đều trở nên không rõ.

Bà Tống vẫn còn càm ràm bên tai, “Nam Nam, thật ra trong khoảng thời gian dài như vậy, mẹ cũng không thúc giục con xem mắt hay đề cập chuyện tình yêu gì với con, thật ra bố mẹ cảm thấy Đoàn Gia Thần rất tốt, giờ cậu ta đã trở về, nếu hai con có cảm giác thì cũng có thể…”

Bỗng nhiên cô xoay người, giọng điệu có chút phiền muộn, “Mẹ, con và cậu ấy chỉ là bạn bè, mẹ đừng hở chút là suy nghĩ như vậy, có được hay không”.

Có lẽ ngay cả bạn bè cũng không làm được nữa rồi.

Hiếm thấy giọng điệu của Tống Giai Nam cứng rắn như thế, bà Tống sửng sốt, Tống Giai Nam cũng hối hận, nhưng cô cũng không nói gì nữa, nói thật nhỏ “Con tắm đây”, rồi đẩy bà Tống ra khỏi phòng, cách một cánh cửa thật dày cô chỉ nghe thấy ở đâu đó trong căn nhà truyền đến tiếng oán trách của bố mẹ, “Con nhỏ này, càng lớn càng không bớt lo”.

Cô cố gắng ngâm thân thể vào nước, nhắm mắt thật chặt, mái tóc dài của cô bồng bềnh trên mặt nước, chúng quấn quanh cánh tay, vài sợi tóc kéo căng khiến da đầu cô phát đau, dòng nước ấm áp bao quanh người cô, giống như một con cá, cô không muốn suy nghĩ gì nữa.

Nếu như lúc ấy cô thật sự ở bên cạnh Đoàn Gia Thần, không biết hiện giờ bọn họ có tình cảnh như thế nào.

Nhưng nếu gặp lại Tô Lập sẽ như thế nào đây?

Cô cho rằng cô là một người kiên định, ít nhất là tình cảm của bản thân sẽ không thay đổi bất thường, nhưng nghĩ lại, cái ý nghĩ “Tôi cho rằng” này vốn chỉ có một mình cô tự nguyện, thật sự đó chỉ là một con đường không lối thoát, có lẽ cũng không chỉ đơn giản là “Cho rằng” như vậy.

Ngày hôm sau lúc tỉnh lại, ngoài phòng tuyết vẫn còn rơi, nhưng chỉ còn rất nhỏ, cô kéo màn cửa sổ, khiến cho khắp căn phòng đều tràn đầy ánh sáng, vách ngăn trên mặt đất đã bị tuyết phủ thành một vùng sáng chói mắt, gió lạnh thổi đến, những bông tuyết còn vương lại trên cây rơi xuống, tung bay trong gió.

Tuyết trên mặt đất vô cùng dày, bảo vệ trong cư xá cầm một chiếc xẻng đào tuyết để giúp cho các chủ hộ lái xe dễ dàng, bởi vì tòa soạn cách nhà rất xa nên cô đành phải đi trước nửa giờ, kết quả trên đường kẹt xe, khi đến tòa soạn thì thấy có hơn một nửa đồng nghiệp vẫn chưa đến, cô mới yên tâm mạnh dạn đi đến chỗ ngồi, chủ biên đến gõ gõ bàn cô, “Tổng biên tập bảo cô đến phòng làm việc của ông ấy”.

Cả người Tống Giai Nam khẽ run rẩy, chỉ cảm thấy cái lạnh chạy từ chân lên đỉnh đầu rồi lan truyền toàn thân.

Cô hoảng sợ nhưng cố gắng lấy lại bình tĩnh leo lên hai tầng lầu, thư ký mở cửa cho cô, cô phát hiện, ngoại trừ Tổng biên tập, còn có chủ biên mục tiêu điểm, trong rất quen mắt, cô nghĩ một lát mới nhớ đến hóa ra là giáo sư hồi đại học, cô vội vã chào hỏi, Tổng biên tập cười híp mắt hỏi cô, “Tống Giai Nam, cô cảm thấy ba tháng làm việc ở mục giải trí như thế nào?”

Cô vội vàng trả lời: “Cũng không tệ lắm”.

“À, là như vậy, vừa có điều động giữa các mục, sẽ tiến hành thay đổi nhân sự khá nhiều, tôi muốn hỏi cô trước là cô có muốn đến mục thời sự tiêu điểm cuộc sống hay không, gần đây có một vài phóng viên thâm niên đã đi, chúng tôi cũng chuẩn bị đề bạt lực lượng dự bị”.

Tống Giai Nam thầm cứng đờ người, hô hấp cũng trở nên dè dặt, bỗng nhiên vị chủ biên bên cạnh hỏi, “Có phải Đảng viên hay không?”

“Vâng”. Cô gật đầu nhẹ một cái, cô đứng cứng nhắc một lúc, ánh mắt rảo qua nhìn chủ biên, ông ta cũng nhìn cô, bỗng nhiên vỗ tay mạnh một cái, “A, cô có phải là học trò của giáo sư Vương không, tôi thấy cô rất quen mắt”.

Cô cười một tiếng, “Đúng vậy, trí nhớ của chủ biên thật tốt, khi đó thầy còn dạy chúng em chủ nghĩa Mác”.

Tổng biên tập vỗ tay cười to, “Hóa ra là đồng môn, vậy thì tốt rồi, Tống Giai Nam, đổi mục sẽ tốt hơn đấy”.

Không có ai chỉ trong vòng nửa năm lại nhảy đến những ba mục, hơn nữa càng lúc càng tốt hơn, cô lặng lẽ thu dọn đồ đạc trên bàn của mình, trong lòng luôn nơm nớp lo sợ, lần trước từ mục xã hội được điều đến mục giải trí cũng là do trong lúc vô tình bố cô nhắc đến với Tổng biên tập, nhưng lần này lại không hề có thông báo nào trước rằng cô sẽ bị điều từ mục giải trí đến mục tiêu điểm cả, có chút kỳ lạ.

Ánh sáng rực rỡ nhưng ảm đạm biếng nhác cuộn thành vòng trên bàn cô, sau đó lại bị một chiếc bóng đen lớn che lại, cô ngẩng đầu lên, miễn cưỡng nói: “Phương Ngôn Án, nước trên tóc của cậu không nên để chảy xuống sách của tôi”.

“Ha ha, vừa mới cùng lão Ngô chạy một chuyến đến khu phố trung tâm, lúc trở về nhánh cây ở cửa sân như hoan nghênh em chiến thắng trở về, bỗng nhiên bị gẫy, toàn bộ tuyết ập xuống đầu em, cho nên tuyết tan chính là mùa xuân”.

Trong lòng Tống Giai Nam nặng trĩu, tức giận trả lời, “Chiến thắng trở về, hay là ý được trở về”.

“Ôi, em biết”. Phương Ngôn Án cười đến mức cả người rung lên, “Phải đi đến mục tiêu đi