Ring ring
Khi Lướt Qua Nhau

Khi Lướt Qua Nhau

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325252

Bình chọn: 9.5.00/10/525 lượt.

khi ăn cơm không phải là cậu không thích nói chuyện sao?”

Cô cảm thấy bản thân mình thật thất bại, nhỏ giọng nói thầm, “Mọi người đều thay đổi mà”.

“À”. Tay cầm đôi đũa khẽ run rẩy, “Ăn cơm đi”.

Bữa cơm tối diễn ra thật chậm, sau khi ăn xong, những người lớn muốn đến nhà chú Vương sát vách chơi mạt chược, Đoàn Gia Thần ở trong phòng của cô lên mạng, Tống Giai Nam đành phải một mình thu dọn bát đũa.

Tiếng nước chảy “ào ào” lấp đi tiếng bước chân phía sau, lúc cô đang buồn bã thì tóc vén bên tai trượt xuống, nhưng hai tay cô đều dính đầy dầu mở, cô không thể làm gì khác hơn là cố gắng dùng cánh tay cọ tóc lên, bỗng nhiên, một bàn tay đưa đến, “Có muốn lấy một chiếc kẹp hay không?”

Cô vội vàng gật đầu, “Giúp tớ kẹp mái tóc chết tiệt này lại đi”.

Cậu ta làm theo lời cô, sau đó đứng ở bên cạnh hỏi, “Có muốn tớ giúp không?”

“Giúp tớ bỏ bát đũa vào máy khử trùng đi, lấy hộp bao plastic lại đây, đúng rồi, tớ đã giúp cậu bọc thức ăn lại trong hộp thực phẩm, mẹ tớ làm hai phần, khi về cậu bảo cô hâm lại là dùng được”.

“Được rồi, cho tớ một đôi đũa đi”. Cậu ta gắp thức ăn bỏ vào trong hộp bảo quản, sau đó đóng kín nắp lại, rồi đi lấy hộp bao plastic, Tống Giai Nam nhìn theo bóng lưng của cậu ta, trong lòng cô cảm thấy chua xót, “Đoàn Gia Thần, thời gian qua cậu sống ở Mĩ có tốt không?”

“Đột nhiên hỏi điều này làm gì, dù sao cũng đã qua rồi”.

Tống Giai Nam cắn môi, “Vậy bây giờ cậu sống có tốt không, về nhà cậu thấy có quen không, lần trước các cậu đi ăn cơm, tớ đã thấy Trương Tịnh Khang, cậu ấy dường như rất quan tâm đến cậu, có phải các cậu sống cùng nhau không?”

“Không có, cậu suy nghĩ nhiều quá”. Cậu ta cũng không ngẩng đầu lên, chỉ chú ý đến việc trong tay.

Cơn gió mạnh bên ngoài đang đập vào cửa sổ, bông tuyết rơi trên cửa sổ thủy tinh, bọn chúng tách ra trong đêm tối, trắng đen đối lập, không khí ấm áp trong nhà lại khiến Tống Giai Nam cảm thấy lạnh lẽo, người đàn ông trước mặt cô tỏ thái độ xa cách khiến cô cảm thấy khó chịu, cô đi đến cạnh bàn thân thể nghiêng về phía trước, nhô đầu ra hỏi nhỏ giọng như nói thầm, “Đoàn Gia Thần, có phải cậu chán ghét tớ lắm đúng không?”

“Không có”. Cậu ta thản nhiên nhìn cô, “Cậu suy nghĩ nhiều quá”.

Cô không nhịn được mà chất vấn: “Vậy tại sao cậu nói chuyện với tớ theo kiểu lấy lệ như thế? Tại sao lại bày ra dáng vẻ xa cách như vậy?”

Bát sứ và gạch men bằng sứ nhẹ nhàng va vào nhau, tiếng va chạm tạo ra một âm thanh lanh lảnh, cuối cùng cậu ta cũng dừng động tác trên tay lại, ánh mắt nhìn thẳng vào Tống Giai Nam, trong con ngươi của cậu ta hiện lên sự lạnh lùng đáng sợ, “Tống Giai Nam, cậu muốn tớ nói gì? Muốn tớ nói với cậu thế nào?”

Cô sửng sốt một lúc, lại nghe Đoàn Gia Thần lạnh lùng nói, “Hay là cậu và anh ta ở bên cạnh nhau? Theo cậu tớ nên dùng thân phận gì để nói với cậu đây, dùng thái độ như thế nào, chúc mừng cậu hay là thái độ chua xót?”

“Anh ta?” Trong lúc nhất thời cô không phản ứng kịp, “Là ai?”

Đầu của cậu ta nghiêng nghiêng, cúi đầu trong một thời gian dài khiến cho cổ cậu ta có chút khó chịu, “Tô Lập, lớp trưởng lớp 8 thời trung học”. Cậu ta dừng một chút rồi bổ sung: “Lần trước tớ thấy, ở cửa hàng tổng hợp, cậu ngồi xe của anh ta”.

Bỗng nhiên cô không biết nên phản bác thế nào, “Bọn tớ không phải là dạng quan hệ đó, chỉ là bạn bè thôi”.

“Bạn bè?” Đoàn Gia Thần chớp mắt lại, nhìn chằm chằm vào cô một lúc lâu, sau đó đành giương khóe môi lên, “Tống Giai Nam, tớ không biết nên nói với cậu như thế nào, nhiều năm như thế, cuối cùng cậu cũng tìm được anh ta trở về”.

“Nhiều năm như vậy, cậu chưa một ngày nào quên anh ta”. Cậu ta đứng bên cạnh vừa cười vừa nói, nhưng trong đôi mắt kia lại ngưng kết sự lạnh lẽo, “Tớ không biết trong hai chúng ta ai là đồ ngốc, hoặc cũng có thể là cả hai, bây giờ tớ đang nghĩ, nếu như khi đó cậu chấp nhận ở bên cạnh tớ, rồi có một ngày, Tô Lập hiện ra trước mắt cậu, cậu có lập tức vứt bỏ tớ hay không? Có phải rất buồn cười không?”

“Sao có thể như vậy được”. Cô không cần suy nghĩ mà liền trả lời, nhưng ngay sau đó ánh mắt cô rũ xuống, “Hai người không giống nhau.’

“Bởi vì anh ta là vai chính trong ký ức của cậu, còn tớ cả đời này cũng chỉ có thể là thanh mai trúc mã của Tống Giai Nam cậu, có phải là như vậy hay không”. Cậu ta thở thật dài, nụ cười nên mặt càng sâu hơn, “Chẳng lẽ không phải như vậy”.

Cậu ta nói những lời như vậy, phản ứng như thế, Tống Giai Nam chỉ cảm thấy cả người rùng mình kịch liệt, cô không biết nên đối đáp như thế nào, cô không thể làm gì khác hơn là khẩn cầu: “Đoàn Gia Thần, cậu đừng nói như vậy, chúng ta có thể nói chuyện nghiêm túc mà, đừng như vậy được không?

Cô thở một hơi tìm đề tài bắt đầu, cô cảm thấy như khí đang bị ép ở ngực, âm thanh trên miệng cũng trở nên không lưu loát, “Chúng ta làm bạn bè không được sao?”

“Cũng giống như trước đây vậy”.

“Giống như trước đây?