
cánh cửa ấy là tên đàn anh lớp trên khi nãy. Hắn ta nhướn mày nhìn tôi rồi nhếch
môi một cái, một nụ cười đểu. Từ lần gặp đầu tiên tôi đã biết anh ta không phải
loại người đàng hoàng rồi, bây giờ lại thêm chuyện này nữa. Tôi đứng bật dậy,
nhíu mày nhìn anh ta, gằn giọng nói: “Thầy giám thị không có ở đây.”
“Dĩ nhiên là thầy không có ở đây, hôm nay thầy đâu có đến
trường. Cô nhóc không biết sao? À, quên giới thiệu, tôi tên Hải Đăng.”
Tên Hải Đăng ấy nói rồi đi thẳng lại chỗ tôi, hắn bất ngờ đẩy
tôi một cái ngã xuống ghế sô pha, hắn ta cúi người xuống đè sát người tôi, nở nụ
cười đểu, chất giọng giễu cợt vang bên tai tôi: “Tôi tới đây là tìm em mà...”
Nghe hắn nói vậy không biết sao mà da gà, da vịt thi nhau nổi
lên. Tôi nắm chặt tay lại, các khớp xương kêu răng rắc. Tôi giơ chân đá mạnh một
cái trúng vào sau đầu hắn ta. Hắn ta lảo đảo đứng dậy, trừng mắt nhìn tôi: “Cô...”
Bốp!
Tôi đấm một cái vào ngay mắt trái của hắn, hắn ngã người ra
sau và va trúng vào bàn đằng sau. Mấy cái tách trà trên bàn rơi xuống vỡ
choang. Tôi giơ nắm tay về phía hắn, hét lên: “Giỡn mặt đấy à? Đồ bệnh bại!”
Tên Hải Đăng che lấy bên mắt trái, chống tay ngồi gượng dậy.
Hắn ta vọng mạnh tay lên bàn, nghiến răng nghiến lợi nói với tôi: “Rồi cô sẽ hối
hận.”
Tôi lè lưỡi lêu lêu hắn, hắn hậm hực bỏ ra ngoài. Vừa tới cửa,
cánh cửa đột nhiên bị đẩy mạnh vào khiến hắn ta hứng trọn mặt kính mát lạnh. Há
há há. Chú bảo bảo vệ từ ngoài bước vào trố mắt nhìn tên đó đang nằm vật ra đất.
“Cháu không sau chứ?” Bác bảo vệ đỡ hắn dậy, hắn ta không biết
lễ độ là gì, gạt phăng tay bác bảo vệ ra rồi hừ lạnh bỏ đi thật nhanh. Trước
khi đi còn rủa một tiếng: “Chết tiệt!”
Trưa.
Tôi nằm dài trên sô pha, liếc mắt về đống bài tập trên bàn.
Đã làm xong 30 bài tập, mấy cái công thức toán nó cứ ngoằn qua ngoằn lại trong
đầu tôi. Tôi vuốt mặt mình một cái, đứng bật dậy và đi về lớp tìm Thiên Ân,
sáng giờ chưa gặp cậu ta nữa.
Lớp của tôi nằm bên dãy A đối diện phòng giám thị. Tôi chạy
xuống cầu thang rồi băng qua sân trường, chạy thẳng lên cầu thang tầng 1 của
dãy A. Vừa đặt chân lên đầu hành lang tầng 1 của dãy A, tôi va vào ngay tên Hải
Đăng lúc nãy. Tôi ngã bật ra sau, hắn ta nhanh tay kéo giật tôi lại. Tôi ngã
vào người hắn, hắn ta nhìn xuống, cười nửa miệng: “Cẩn thận chứ, em yê...”
“Linh Lan? Cậu làm gì vậy?”
Một giọng lạnh băng chen ngang lời nói của tên Hải Đăng ấy.
Thiên Ân từ phía sau bước lên, nheo mắt nhìn tôi. Tôi đẩy Hải Đăng ra nhưng hắn
không có ý định buông tay. Tôi tức tối dặm lên chân hắn một phát, hắn ta lập tức
buông ra ngay. Tôi chạy lại Thiên Ân, cười hớn hở. Mấy người khác từ trong lớp
kéo nhau ra hành lan nhìn cảnh tượng này, chỉ trỏ, xì xào bàn tán.
“Gì thế chứ? Một lần hai anh sao?” Một giọng nữ vang lên khá
rõ trong những tiếng xì xào. Tôi nhíu mày định phản bác lại nhưng Thiên Ân nắm
chặt lấy tay tôi, nhẹ giọng bảo: “Chúng ta đi.”
Thiên Ân nhìn Hải Đăng một cái sắc lẹm, ánh nhìn lạnh lẽo đến
vô cảm rồi kéo tôi đi thật nhanh, bỏ lại sau những lời hiếu kỳ đến độ khiếm
nhã.
Thiên Ân kéo tay tôi đi thẳng xuống căn tin. Bước tới bàn
trong góc khuất, Thiên Ân đẩy tôi ngồi xuống ghế. Cậu ta đập bàn, gằn giọng hỏi:
“Tên lúc nãy với cậu có quan hệ gì với nhau thế?”
Hàng loạt ánh mắt soi mói hướng về phía chúng tôi. Tôi bỏ
qua những ánh mắt ấy, khẽ nhíu mày, giọng khó chịu: “Cậu bị sao thế? Sao giận dữ
vậy?” Thiên Ân khẽ cụp mắt xuống, giọng lạnh tanh: “Nếu như không có gì với
nhau sao hắn ta lại nói thế? Với lại còn... đứng sát nhau nữa chứ?”
Tôi chống cằm, nhíu mày nhìn cậu ta trả lời: “Cậu cũng vậy đấy
thôi...”
“Tôi thì khác!”
Thiên Ân đột nhiên lớn tiếng quát. Khắp căn tin đã dấy lên
những tiếng xì xào. Tôi từ từ đứng dậy, liếc nhìn Thiên Ân, lời tuôn ra nhẹ
tênh: “Tôi với hắn ta có quan hệ gì với nhau thì can hệ gì đến cậu? Có cần lớn
tiếng như vậy không?”
Thiên Ân nhìn tôi, không nói gì. Tôi bỏ đi, mặc kệ cậu ta,
không thèm liếc lấy một cái.
Tôi giận cậu ta rồi.Tự dưng lôi tôi đi ra căn tin rồi quát ầm
lên mà cũng chẳng thèm đuổi theo xin lỗi. Chết tiệt! Sao mà muốn khóc quá vậy
nè? Lòng khó chịu, nặng trĩu như mang vác ngàn cân. AAAAAAAA!! Tức quá! Muốn
khóc quá mà nước mắt nó không chịu rơi xuống! Cái cục tức này chừng nào mới chịu
trôi đây?
Tôi cắn đầu bút, lôi mấy bài tập còn lại ra làm tiếp. Tâm trạng
cực kỳ tồi tệ, ngoáy bút tới giờ ra về mới làm xong đống bài còn lại. Tôi thu dọn
tập sách, ôm xấp bài tập vừa làm xong đi ra ngoài và nhẹ nhàng khép cửa lại.
Giao bài tập cho cô Di xong, tôi thong thả... cuốc bộ đi về.
Rảo bước trên con đường ngập tràn đầy lá vàng rơi, tôi cảm
thấy trong lòng bức bối vô cùng. Dừng chân lại một lát, tôi cố gắng bình tâm trở
lại. Một cơn gió lạnh thoảng qua cuốn theo những