
, hít một hơi thật sâu tự trấn an mình. Đừng sợ, đảm bảo con nhỏ đó trốn viện chứ ma làm gì xuất hiện vào buổi sáng như thế này chứ. Tôi mò tay xuống học bàn. Ngạc nhiên, mò lại một lần nữa. Thật ngạc nhiên, có cái hộp gì đó nóng nóng trong học bàn tôi. Tôi lập tức cúi xuống nhìn và lôi cái hộp bí ẩn ấy lên. Đây là... một hộp cơm trưa tự làm còn nóng hổi. Tôi hoảng sợ run lập cập. Tôi thử mở hộp cơm, hương thức ăn thơm lừng xộc vào mũi.
“Trông ngon quá!” Tôi bất giác reo lên, mùi hương thức ăn đã làm “lu mờ” trí óc tôi rồi. Tôi nhìn trước ngó sau, không có ai hết, tôi có ăn cũng chỉ mình tôi biết. Quả thật rất ngon, ai lấy được cô này chắc tu ba đời.
“Ngon thật đấy!”...
Tôi cười hì hì, vỗ vỗ bụng rồi để hộp cơm trở về chỗ cũ. Mặc kệ tặng cho ai, bàn của tôi là thuộc về tôi. “Mà không biết chuyện xấu xa này có ai thấy không ta?” Tôi bỗng cảm thấy lo, nhỡ ai thấy chuyện xấu hổ này rồi sao? Chết thật, nhỡ ai thấy rồi sao? Đột nhiên một giọng nói nhẹ tênh thoảng qua tai tôi: “A, thấy rồi!”
Tôi giật mình quay phắt lại, gương mặt Thiên Ân gần sát gương mặt tôi, mắt nhìn thẳng vào mắt tôi, mà hôm nay cậu ta không đeo kính. Hơi thở ấm của cậu ta phả lên mặt tôi làm mặt tôi nóng ran. Tôi quay đầu sang chỗ khác, lấy tay che mặt lại và đẩy cậu ta ra. Cậu ta nhếch môi, nói với vẻ châm chọc: “Xấu hổ kìa.”
Vẫn cái gương mặt lạnh lùng ấy nhưng không đeo kính, lại còn cái nhếch môi ấy, tôi cứ ngỡ đây là một người khác ấy. Tôi lắp bắp: “Cậu... cậu... thấy gì chứ? Tôi có làm gì đâu mà thấy.”
Thiên Ân thu lại cái nhếch môi, gương mặt trở về nét lạnh lùng như lúc đầu. Cậu ta ngồi xuống rồi lấy kính ra đeo, tôi nhìn cậu ta không chớp mắt, lát sau, cậu ta lên tiếng: “Có cơm dính trên miệng cậu kìa.”
Tôi luống cuống phủi phủi, gương mặt đã đỏ giờ còn đỏ hơn. Thiên Ân nhìn tôi rồi ôm bụng cười ha hả, lần đầu tôi thấy cậu ta cười như thế, tuy thật là xấu hổ nhưng không hiểu sao tôi lại cảm thấy vui lây. Tôi bật cười, Thiên Ân vỗ đầu tôi cười phì một cái. Lớp học yên tĩnh, tiếng cười vang xa, không gian tĩnh lặng rực rỡ màu hồng.
Tôi đã từng nói mình là một kẻ lười. Trời có sập tôi vẫn là một kẻ lười. Giờ học chán vô cùng, lời giảng của giáo viên từ tai này nó lọt qua tai kia đi mất, chẳng bao lâu tôi đã gục cho tới giờ ra chơi.
Hình như tiếng chuông vừa reo, tôi lờ mờ cho là mình đã được cứu nhưng không tài nào mở mắt được. Có ai đó vừa vén tóc tôi, ngón tay lành lạnh người đó chạm phải da mặt tôi, như có một luồng điện mạnh chạy qua, tôi giật mình ngồi bật dậy. Thiên Ân mở to mắt nhìn tôi, tay vẫn còn vươn ra trước mặt tôi. Tôi bối rối quay mặt sang chỗ khác, lúng túng lảng sang chuyện khác: "Cậu... cậu không... ừm, ra căn tin sao?"
“Bây giờ đi, cậu đi với tôi không?” - Thiên Ân chớp mắt một cái ánh mắt liền chuyển hướng nhìn ra cửa sổ, nói.
Cậu ta thu tay về, đứng dậy bước ra ngoài. Tôi vội đứng dậy chạy theo cậu ta.
Từ đầu năm học đến giờ tôi không có một người bạn nào khác, hay nói cách khác không ai muốn làm bạn với tôi. Thiên Ân là người bạn đầu tiên và duy nhất của tôi, còn những người khác thì nhìn tôi với con mắt ghen ghét, cả trai lẫn gái, tôi cũng chẳng biết lí do vì sao. Bây giờ mới để ý, Thiên Ân cũng chẳng thân thiết với ai ngoài tôi. Cậu ta suốt ngày đọc sách, không thì nhìn ra ngoài cửa sổ mãi không biết chán hoặc là nói đôi câu với tôi. Mà tôi cũng chẳng cảm thấy cô đơn lắm, suốt từ trước đến giờ vẫn vậy mà, nhưng năm nay, tôi thật may mắn vì đã có Thiên Ân bên cạnh.
Chúng tôi vừa bước ra căn tin, mọi ánh mắt hướng theo tò mò, Thiên Ân chọn bàn trong góc khuất của căn tin, cậu ta ngồi lì ở đó và bảo tôi đi mua đồ ăn. Tôi cằn nhằn mãi, cậu ta vẫn chẳng hề xê dịch ý chí, hết cách, tôi đành phải đi mua. Thấy tức không chứ?
Tôi đứng ở quầy căn tin gọi món, ánh mắt lơ đễnh nhìn xung quanh. Một giọng chanh chua của cô bạn nào đó quát ầm lên: “Con hâm, mày làm cái gì thế hả?”
Hàng loạt ánh mắt nhìn theo hướng phát ra tiếng quát, tôi cũng nhìn theo. Một cô bạn tóc ngang vai với li nước cam đã đổ trên tay đang rối rít xin lỗi cô bạn tóc xoăn dài, áo cô ta ướt nhẹp, mùi cam tỏa ra từ đó. Hình như là cô bạn có mái tóc ngang vai lỡ tay làm đổ ly nước trái cây lên áo của cô bạn kia. Cô bạn tóc ngang vai sợ hãi, vẫn rối rít xin lỗi, mắt đã ngấn nước. Cô bạn kia không thèm nghe lời xin lỗi ấy, giơ cao tay toan đánh cô bạn tóc ngang vai. Tôi hơi tức, nhào lại chụp lấy cánh tay kia, lạnh giọng nói: “Bạn không thấy là cô gái này đã xin lỗi bạn rồi sao?”
Tóc xoăn có vẻ giận dữ, hất tay tôi ra, lớn tiếng quát: “Mày là ai? Biết đang xen vào chuyện của ai không?” Tôi nhíu mày nhìn cô ta, nghĩ vội một câu liền nói ra ngay: “Xin lỗi vì đã xen vào chuyện của cô nhưng cô gái này là em gái của tôi.” Nói rồi, tôi nắm tay cô bạn tóc ngang kéo đi, tiện tay tôi giật gói khăn giấy trong tay cô bạn ấy ném lên bàn của cô bạn tóc xoăn.
Mọi người trong căn tin xì xào bàn tán rồi cũng