
à đặt lên bàn làm cô thoáng chút bất ngờ.
“Uống đi,nó sẽ giúp con tĩnh táo hơn”_ Bà nói,sau đó mỉm cười hiền hậu
Không trả lời ,cô nhấc tách trà là,uống vài ngụm.Tâm trạng của cô nhẹ vơi đi 1 chút
“Đôi lúc có những việc cứ ngỡ như ta không làm được như thật ra không phải!”_ Mặc vào áo khoác và mang chiếc mũ xanh,bà cất tiếng như đang nói bâng quơ
Đưa đôi mắt ngơ ngác nhìn mẹ mình,cô thoáng chốc khó hiểu
“Nên nhớ,chúng ta mạnh mẽ hơn nhưng gì ta nghĩ”_ Mang giầy vào,bà nhìn cô,ánh mắt như muốn nói 1 điều gì đấy
Cô hiểu thâm ý này,đưa mắt nhắm nghiền lại,suy nghĩ
“Xem 1 quyển sách,nghe 1 bản nhạc hay đi chơi với bạn bè đôi lúc lại cảm thấy tốt hơn!”_ Nói rồi bà đóng cửa lại, bước đến cơ quan
Cô thở dài,sau đó mỉm cười.Lấy chiếc điện thoại,cô rủ Đinh Đinh đến 1 thư viện gần trung tâm.
Có lẽ mẹ nói đúng!Buồn bã cũng chả giải quyết được gì,thử làm vơi nỗi buồn vẫn tốt hơn, cô thầm nghĩ
“Yến Oanh,Thụ Nhân!Chúng ta ra ngoài chơi nào!”_Cô nói lớn,sau đó chạy ra cửa quay lại,mỉ cười tươi với Yến Oanh và Thụ Nhân
Yến Oanh mỉm cười,la lớn: “ Tới ngay này!".Sau đó cô chạy theo sau
Cô gái này quả quá vô tư,Thụ Nhân thầm nghĩ,
Ở nhà sách
Nhà sách – đó là nơi chứa đầy sách,nơi nào cũng là sách.Nhưng vì là nhà nên bạn có thể thỏai mái vừa nhâm nhi tách trà nóng trên tay vừa nghe những bài nhạc không lời phát ra từ radio rồi từ từ chìm đắm vào từng dòng chữ trong sách.
Mẹ mình nói rất đúng!Rủ bạn cũng xem sách cùng nghe nhạc là 1 ý tưởng hay,Bạch Dương nhìn Đinh Đinh rồi thầm nghĩ
Đúng là vậy thật,Đinh Đinh là cô gái yêu sự lãng mạn và những dòng thơ nên nơi này rất thích hợp với cô.Chỉ cần nhìn ánh mắt của Đinh Đinh khi đọc sách là biết!Có vẻ gì đó đáng yêu khi cô tủm tỉm cười dù mắt đang dán vào quyển sách,Đinh Đinh đến nơi có nhiều sách lại toát lên khí chất cuốn hút 1 cách đặc biệt!
Bạch Dương chuyển ánh nhìn sang Yến Oanh.À thì…cứ như đứa trẻ vậy,chạy hết chỗ này đến chỗ khác,đến cả Thụ Nhân đang tựa mình vào tường để xem 1 quyển sách về lịch sử các nước hay đại lọai thế cũng bị Yến Oanh phá rối…
Nhâm nhi tách trà,Bạch Dương nhắm nghiền đôi mắt lại suy nghĩ.Trong tâm trí cô chỉ có duy nhất 2 từ : Bỏ cuộc hay bày tỏ?
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Tối đến,Bạch Dương rảo bước ở công viên gần nhà.Chỉ là cà 3 người không ai cất tiếng nói chuyện
Bạch Dương thì như đang để tâm chuyện gì đó,chả bù với Yến Oanh chạy vòng quanh hồ nước,Thụ Nhân tuy có thấy Bạch Dương hơi bất thường nhưng tính cách anh rõ dù biết nhưng lại lười cất tiếng
Yến Oanh như nhớ ra chuyện gì đó,bèn cất tiếng:“À Bạch Dương,hôm qua tôi có nghe cậu nói về sợi chỉ đỏ gì đó!?Là thế nào vậy?”
“Thứ đó ấy à!?Tôi cũng không biết nữa,lúc nhỏ tôi đã thấy nó.Về sau khi biết những người được nối với nhau bằng sợi chỉ đỏ ấy đều thành 1 đôi”_ Bạch Dương trả lời
Sau đó,không gian quay trở lạnh vị trí ban đầu,tĩnh lặng
“Có lẽ…”_ Bạch Dương cất tiếng,giọng có phần ngập ngừng
“Hử!?”_ Yến Oanh bất giác nói,chuyện gì nữa à?
“Tôi sẽ từ bỏ chuyện thích Tuấn Anh"
Sau đó Bạch Dương quay đầu lại,bước nhẹ lên đám lá khô
Không,không phải như thế đâu,Tuấn Anh rõ ràng rất thích cậu,tôi chắc chắn như thế.
Nếu không…Cậu ấy sẽ không chăm chú nhìn cậu khi cậu học bài,sẽ không mỉm cười khi cậu đứng trên võ đài (Taekwondo),sẽ không từ chối 1 cô gái vạn người mê vì cậu,…
“Thật ra…” _ Yến Oanh cất tiếng,cô định nói ra tất cả sự thật.
Nắm lấy bàn tay Yến Oanh,Thụ Nhân nhìn cô rồi lắc đầu nhẹ
“ Có lẽ không sao đâu nhì!?Dù sao nó cũng là 1 lựa chọn.Tôi chọn nó có lẽ chẳng sao đâu!”_ Ngước đầu lên trời cao,Bạch Dương cất tiếng nói
“ Không sao?Cậu chắc chứ?”_ Cô nói,giọng rất khác mọi khi
“Tôi…” _ Bạch Dương quay đầu lại,khó hiểu nhìn Yến Oanh
“Tôi hỏi cậu chắc chứ!”
“Tôi…không chắc!Nhưng cậu có chắc tôi sẽ có cơ hội để Tuấn Anh thích tôi à!?”
“Đúng,tôi không chắc rằng Tuấn Anh thích cậu đấy!”_ Dối lòng 1 chút,cô nhẹ nhàng nói
“Thế nhưng,nếu như cậu không tỏ tình thì cậu đã không có bất cứ cơ hội nào rồi!”_ Cô nói,giọng nói như đâm vào tim ai!
Bạch Dương thất thần nhìn Yến Oanh,đúng,là cô sợ hãi,sợ hãi việc bị từ chối
Là cô sợ mình sẽ bị mọi ngừoi chọc ghẹo nếu bị từ chối
Là chỉ vì cô sợ hãi thôi…
“Hãy thử đi!Cậu mất mát gì chứ!Thích thì cứ bày tỏ !”_ Đặt tay lên vai Bạch Dương,cô dịu dàng nói
“Cô ấy nói đúng,theo tôi Tuấn Anh cũng có vẻ thích cô”_Thụ Nhân nói thêm,có điều giọng nói chẳng giống đang động viên tí nào…
“Tự tin lên!”
“Ừ!”_ Mỉm cười tươi,Bạch Dương tinh nghịch trả lời
Sau đó cả 3 quay về nhà của Bạch Dương.Gần đến nơi,Yến Oanh bỗng “A” lên 1 tiếng.Cả 2 người còn lại nhìn cô
“Có việc gì à!?”_Bạch Dương hỏi
“Không,tôi chỉ nhớ ra 1 chuyện,đó là nếu tên nào lấy chuyện nà