Không Nhiều Thứ Quan Trọng...

Không Nhiều Thứ Quan Trọng...

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 329592

Bình chọn: 9.5.00/10/959 lượt.

cho tôi!”- “Tôi không có ngu!”

Nó khều khều Viết Quân:

- Hai người này lạ lạ nha! Tôi cứ nghĩ anh Duy phải cáu mù lên vì cái khăn lau cơ.

- Haizz, có những chuyện mà trẻ con như cô không hiểu nổi đâu.

Khánh Nam xen ngang:

- Trẻ con sao hiểu được trái tim người lớn Viết Quân nhỉ?

- Mày lại có ý gì đấy? Viết Quân không hiểu.

- À thì……..như mày thôi.- Cái ông Nam này chúa lấp lửng.- Mày nghĩ tao không hiểu những “người lớn” như mày sao? Hì hì

- Không hiểu. Nó ngơ ngơ.

- Em không cần phải hiểu đâu.

Nó chun mũi:

- Anh Duy thích chị Phương ý gì?

Viết Quân quay sang nhìn nó:

- Sao biết?

- Hơ trẻ con như mình thế mà đoán đúng. Tại tôi thấy biểu hiện khác thường thôi.

Đang định hỏi biểu hiện gì thì Khương Duy quay lại lớp với đôi tay đầy
nốt móng tay tím bầm. Mọi sự chú ý giờ dồn vào Khương Duy rồi.

- Có sao không?

- Nhìn mà không biết à? Ma nữ.

- Thương cho roi cho vọt ghét cho ngọt cho bùi anh ạ! Nó an ủi.

- Ừ đúng đấy ghét của nào trời trao của nấy mà. Viết Quân tiếp lời.

Khánh Nam ngậm ngùi thay cho Khương Duy:

- Thôi mày chịu dần cho quen kẻo sau này sống chung thì kh……..Chưa nói
hêt câu thì Khánh Nam bắt gặp ánh mắt hình viên đạn của Khương Duy nên
vội lảng qua chuyện khác: “Linh Như cho anh mượn tạm quyển sách nào. anh để quên ở nhà rồi.”

- Không anh mượn con Bò đây nè.

- Không cô cho mượn đi.

Ba đứa tỉnh bơ như chưa có chuyện gì vậy.

Tại sân bóng.

Từ khi nó dành lại quyền chơi ở sân bóng cho phái nữ thì thi thoảng nó
cũng ra đây xem mọi người chơi. Nó cao 1m68 nhưng có chơi bao giờ đâu? Ở lớp thì thể dục nó được miễn những cái trò vận động mạnh mà. Trên sân
lúc này bọn Minh Phương, Hà Ly đang chơi với hội Viết Quân. Nó ngồi ở 1
khoảng khá xa theo dõi. “Bốp!”

- Ui đau, ai chơi kì vậy?- Nó gắt lên quay ngoắt mặt lại coi ai dám ném nó. Là Tuấn Vũ.- Ơ em chào anh!- Nó lúng túng.

- Uh sao ngồi đây 1mình vậy? Tuấn Vũ vừa nói vừa đưa cái gói O’star ra trước mặt nó.

- Cảm ơn, em đang coi mấy người đánh bóng mà.

- Sao em không ra chơi?

- Hì, có biết đâu mà chơi.

- Anh ngồi đây không phiền em chứ? Tuấn Vũ hỏi nó.

Con nhỏ đảo mắt xuống phía mấy chị(có cả Mai Chi) đang ngồi bên kia. Tuy hiểu nó nghĩ gì nhưng Tuấn Vũ vẫn cứ ngồi xuống cạnh nó:

- Thôi kệ mấy người đó đi, anh cứ ngồi đây đấy.

- Hừ anh ngồi xuống rồi thì còn nói cái gì nữa.

- Anh hỏi thật, Linh Như tránh anh là do mấy chị hay sao?

- Cho phép em không trả lời nhé.

- Ừ nhưng nếu là do mấy chị thì anh nghĩ em ko cần làm thế đâu, đừng lo bọn họ.

Nó cũng chỉ cười:

- Em có thể biết tại sao anh thích em ko?- Em chỉ mới vào trường thôi mà.

- Là vì………….Tuấn Vũ chưa kịp nói lý do thì có 1 người chen ngang.

- Vì anh! -Khánh Nam xuất hiện tự lúc nào.- Tuấn Vũ, anh thôi ngay mấy
cái trò đùa của anh đi và cũng thôi cả cái trò đùa với cô bé này nữa.
Anh lại định đối xử như với Hà Ly và những người khác chứ gì? Tán đổ rồi thì bỏ. Đúng ko?

- Sao em biết anh thích Linh Như vì em chứ? Em không có quyền lớn tiếng với anh đâu.- Tuấn Vũ lạnh lùng.

- Em còn lạ gì anh nữa? Đúng! Em thừa nhận con bé đó ra đi là lỗi của
em, là do em không tốt. Anh trả thù em cũng được nhưng đừng trêu đùa
những người khác nữa.

- Sao? Em cũng thích Linh Như à?

- Anh nói gì?

- Thực ra chính em cũng nhận thấy ở cô bé này có khá nhiều điểm giống nó đúng ko? Nếu ko em đã chẳng quan tâm cô bé này thế. Em cũng không hơn
gì anh đâu. Nhưng em nghe đây, anh thật lòng, tuỳ em nghĩ sao. Nói rồi
Tuấn Vũ bỏ đi để mặc Khánh Nam đứng đó và Linh Như ngơ ngác chẳng hiểu
gì.

- Khoan! Anh đứng lại.- Khánh Nam hét lên sau lưng Tuấn Vũ.- Chính vì
Linh Như giống con bé nên em không muốn anh làm tổn thương Linh Như.

- Khánh Nam, anh nói lại. Anh thật lòng.

- Một trận bóng nhé? Nếu em thắng thì anh sẽ để Linh Như yên, còn nếu em thua, em vẫn sẽ phá đến cùng. OK? Khánh Nam đề nghị.

- Được thôi. Bắt đầu chứ?- Tuấn Vũ cầm trái bóng lên

Nhân vật nữ chính của chúng ra nãy giờ mới lên tiếng:

- Hmm, trò đùa sao? Nực cười. Không cần thế đâu. Hai người thôi đi được
rồi đấy. Ra vậy. Em giống ai vậy? Người nào có thể làm cho 2 hoàng tử
của chúng ta điêu đứng thế này?

Tuấn Vũ thở dài trong khi Khánh Nam quay mặt đi. Nó nói tiếp.

- Không cần 2 anh trả lời đâu. Nhưng đừng có coi em như quả bóng này.
Được chứ?- Nó cầm trái bóng từ tay Tuấn Vũ xoay xoay rồi ném mạnh ra xa
trước khi quay đầu bỏ đi.

Vừa đến lán xe, điện thoại nó reo:

- Alo. Phương Linh hả?

- Ừ tôi đang ngoài cổng trường bà nè!

- Gì thật hả? Đợi đấy, tôi sẽ ra ngay.

Nó cúp máy, tự nói 1 mình: “Nào, thở sâu vào. Bình tĩnh. Phương Linh đến rồi! Mình kh


Polly po-cket