
ỏ, chẳng ai nhẫn tâm để cho nó đi về một mình. Mà sao tôi cứ hay gặp nó bất đắc kì tử vậy nhỉ??? Là duyên hay nợ đây.
- Chị à!
- Ơi!
- Tay chị ấm quá!
- Thế à???
- Mẹ chẳng bao giờ cầm tay em cả. Ba cũng thế.
- Sao vậy???
- Em không biết! Mà em cũng không thấy buồn. Em chỉ cần anh hai thương em là đủ.
Tôi lặng đi. Con bé còn nhỏ như vậy mà đã nói thế thì...Chậc! Hình như
đây là căn bệnh chung của người giàu có thì phải. Họ không thiếu tiền
nhưng luôn luôn chật vật về tình thương. Chắc có lẽ vì thiếu cân bằng về tình cảm nên tính cách mới kì cục và khó bảo như vậy.
Tôi lại trở về căn nhà quái dị hôm nào. Hix. Nhìn cái cổng sắt cao ngất mà tôi cứ thấy sợ sợ.
- Sao nhà em không bao giờ bật đèn vậy? – tôi ngạc nhiên khi thấy bóng tối bao trùm cả nhà.
- Thế là anh hai chưa về rồi. Nhưng mà em thích bóng tối. Hihi!
Và thế là con nhỏ hí hửng mở cửa. Tôi thấy da gà mình lại nổi lên. Sao một đứa bé lại thích bóng tối cơ chứ???
.......................................................................
Tôi bị Phước Nghi hành hạ cũng phải đến một tiếng đồng hồ. Nó bày đủ thứ trò chơi theo mức độ quái dị tăng dần. Tôi cứ gọi là bị nó quay như
chong chóng. Tuy nhiên lần nay tôi thấy vui. Rất vui. Không hiểu sao cứ
nhìn thấy nó cười là lòng tôi ấm lên. Có khi tôi với Phước Nghi đúng là
hợp nhau chứ không xung khắc như từ trước đến nay tôi vẫn nghĩ. Dần dà
tôi cũng quen với tính cách khác người của nó. Thế mới nói, chỉ cần ta
biết cách chấp nhận cái không hay của một ai đó thì tự khắc ta sẽ thấy
thoải mái khi tiếp xúc với họ. Càng lúc Thục Nguyên tôi càng triết lý
thì phải???
Bây giờ thì con nhỏ đã ngủ lăn trên chân tôi. Nhìn nó cũng đáng yêu lắm. Nó giống anh nên rất xinh. Lớn lên sẽ là một mỹ nhân. Tôi nghĩ vậy.
Chẳng hiểu sao tôi lại đặt tay lên tóc Phước Nghi và vuốt nhẹ. Làm như
thế khiến lòng tôi se lại, một cảm giác rất đặc biệt.
Và tôi lại thấy khó thở. Đôi mắt đột nhiên nhắm lại một cách vô thức.
Những mảng kí ức rời rạc lại xuất hiện trong đầu. Tôi thấy mình đang nắm trong bệnh viện. Có rất đông người đang đứng cùng tôi. Họ trông có vẻ
rất vui và tôi cũng vậy. Đặc biệt tôi nhìn thấy một người. Một người dù
đứng rất gần tôi nhưng tôi lại không nhìn được rõ mặt. Cái nắm tay của
người đó làm tôi hạnh phúc. Nhưng chỉ có thế thì tất cả lại biến mất như bọt biển. Hix...Càng lúc tôi càng thấy mình không bình thường...
.....................................................
Sáng...
Tôi thức giấc sau cú trở người. Thật lòng là tôi muốn ngủ tiếp nhưng có
cái gì đó là lạ khiến tôi không tài nào ngủ thêm được nữa. Cái giường
hôm nay hình như rộng hơn bình thường thì phải...
- Em dậy rồi hả???
Tôi mở to mắt.
Cái gì đây???
Phước Nguyên đang nhìn tôi trong bộ dạng chống tay lên đầu và...nằm bên cạnh tôi.
A...........
Sau vài giây chớp mắt vì chưa hiểu
cái quái gì đang diễn ra. Nhanh như chớp tôi vùng hẳn dậy bay xuống
giường trong bộ dạng vừa hoảng sợ vừa kinh ngạc. Thậm chí tôi còn không
nhận ra rằng mình đang trong hình hài luộm thuộm với đầu tóc rối xù và
áo quần xộc xệch.
- Nói đi! Anh cho tôi uống thuốc ngủ phải không hả??? Anh dám giở trò đó với tôi sao??? Đồ tồi! – tôi như hét dựng vào mặt tên tóc vàng.
- Em chưa tỉnh ngủ hả??? – Phước Nguyên gãi gãi đầu nhìn tôi vẻ tò mò.
- Đừng có giả vờ không biết gì! Nói đi! Anh đã làm gì tôi rồi hả???? -
mặc dù đã rất cố gắng để lấy bình tĩnh nhưng tôi vẫn phải bật khóc. Thực sự là tôi sợ và hoang mang kinh khủng. Nhất là khi nhìn thấy gương mặt
đầy vẻ “sở khanh” của tên tóc vàng ( cũng không biết có đúng thế hay
không nữa, nhiều khi là do tôi ...hoang tưởng cũng nên!)
- Bình tĩnh đi em! Đừng làm anh sợ! – Phước Nguyên đưa hai tay hươ hươ ra kiểu trấn an tinh thần tôi.
- Làm sao mà tôi bình tĩnh được hả??? Nói đi! Anh đã làm gì tôi rồi??? Nói!!!!!!!!! – tôi cắm đầu cắm cổ hét thật to.
- Anh chỉ bế em từ phòng khách vào đây thôi! Anh không làm gì hết mà!!!
Anh mới về nhà sau show diễn đêm qua. Còn chưa kịp thở nữa thì làm gì
được chứ??? – Phước Nguyên cố gắng nói cho tôi hiểu vì thực sự tôi đang
trong tình trạng hoảng loạn tột độ.
- Ai mà tin cho được!!!!!!!!!!!!!
Tôi hét lên như thế rồi ngồi bệt xuống, nước mắt đầm đìa. Mặc dù thực
tâm tôi không tin anh ta có thể làm gì mình nhưng không hiểu sao tôi vẫn thấy sợ và hoảng loạn kinh khủng. Con người đâu dễ đoán biết được tốt
xấu thế nào. Quen nhau mấy năm trời mà còn chưa hiểu được bản chất của
nhau chứ huống gì tôi và Phước Nguyên chỉ mới gặp nhau chưa đầy một
tháng. Sao số tôi khổ vậy chứ??? Huhu!!!
- Em bây giờ đa nghi quá nhiều so với em của ngày xưa rồi. Anh cứ nghĩ
em sẽ vẫn là em của anh. Nhưng chắc là không thể. Cuộc đời mới làm em
thay đổi nhiều hơn anh nghĩ...
Tôi chẳng còn tâm trí nào để hiểu ai ta đang muốn nói cái