
vừa ăn nhiều thế mà không đủ tống đầy miệng à? Nói
ít thôi được không? Chẳng phải Thừa Tầm đây đã về rồi hay sao?” Hiểu Anh cũng
bực tức vỗ vào đầu Hiền Chu.
“Tớ… tớ đâu có nói sai gì đâu! Thật là! Mọi người làm gì mà dữ thế!”
Thừa Tầm chẳng nói gì cả, chỉ nhè nhẹ nhếch nhếch khóe miệng cứng đơ lên, nhún
nhún vai, sau đó cậu nhẹ nhàng kéo ghế ra, ngồi kế bên tôi.
Thịch!
Người tôi đột nhiên như bị co rút lại! Trời ơi! Tên này làm gì mà lại lặng lẽ
ngồi bên tôi thế này? Mặt tôi bây giờ chắc chắn là nóng lắm! Làm ơn đi, có nhầm
không vậy?
Để tránh chạm phải mắt cậu ấy để rồi nảy sinh ra lúng túng ngại ngùng, tôi cẩn
thận nhẹ nhàng nhích nhích ghế sang bên kia, giữ một khoảng cách an toàn với
cậu ấy…
Hư… thế này thì được rồi, tôi yên tâm vỗ vỗ lên ngực thở ra một hơi…
Hiểu Anh ngồi bên cạnh như thấy được tôi đang căng thẳng, nó kéo tay tôi, nhỏ
giọng nói thì thào bên tai: “Hầy, Đa Lâm, Thừa Tầm vừa mới về, cậu nói chuyện
nhiều nhiều với cậu ấy đi! Đừng có ngồi đờ ra đó mãi thế, cậu ấy khó khăn lắm
mới về được đó… Nghe rõ tớ nói không hả?”
Hả? Ý gì đây? Tôi có phần kinh ngạc nhìn trân trân Hiểu Anh.
Khó khăn lắm mới về được? Thừa Tầm về nước khó khăn lắm sao? Sao lại thế này?
Cách nói lạ lùng quá…
Có điều… nói đi nói lại, tại sao Hiểu Anh không gọi Thành Vũ Tuyết đến đây?
Chính vì mừng Thừa Tầm vừa trở về, chẳng phải càng nên gọi Thành Vũ Tuyết đến
à? Bên cạnh Thừa Tầm vắng đi Thành Vũ Tuyết, tôi lại thấy hơi kỳ kỳ… Hư… tôi
làm sao thế này? Trước đây chẳng phải rất ghét Thành Vũ Tuyết cứ quấn mãi lấy
Thừa Tầm hay sao?
“Hiểu Anh”, tôi nép sát vào người nó nói khẽ, “Cậu không gọi Thành Vũ Tuyết đến
à? Thừa Tầm và nó… chắc cũng rất lâu rồi không gặp nhau đó! Cậu không liên lạc
với nó sao?”
“Không cần, chẳng cần phải làm thế!” Hiểu Anh khoát khoát tay, giọng nói có
phần gượng gạo.
Lạ thật, nó bị sao thế nhỉ? Tại sao gọi Thành Vũ Tuyết đến lại là việc chẳng
cần thiết? Thừa Tầm chẳng phải là thích Thành Vũ Tuyết ư?
“Ba năm không gặp, trong ba năm trời, Thừa Tầm… cậu nhất định rất cực khổ phải
không? Nhưng mà, bây giờ cậu có thể quay về rồi, đúng là quá tốt! Tớ rất vui…
thật sự rất vui…” Chính Hạo nâng ly rượu, giọng nghèn nghẹn, chẳng lẽ là tôi
nhìn nhầm à? Sao tôi lại nhìn thấy trong mắt cậu ta có ánh nước long lanh vậy?
Nghe Chính Hạo nói, Hiểu Anh cũng hơi trầm mặc ngồi một mình bên kia tự rót
rượu cho mình.
“Không sao, Chính Hạo, chuyện đã qua rồi, tớ chẳng sao đâu mà, hà hà.” Thừa Tầm
mỉm cười, lời cậu ấy nói lập tức khiến bầu không khí chùng xuống.
Không chỉ là Hiểu Anh, đến Vũ Thành và Triều Nhất cũng lặng phắt, gương mặt mỗi
người đều tỏ vẻ nặng nề.
Là sao? Chuyện đã qua rồi… câu nói này là ý gì? Tại sao Chính Hạo và Hiểu Anh
đều hệt như đang che giấu việc gì vậy? Vẻ mặt của bọn nó… tại sao lại bi thương
như thế? Thừa Tầm trở về chẳng phải là chuyện tốt sao? Tại sao mọi người đều
không vui vẻ gì thế kia?
Chẳng lẽ… chẳng lẽ trong ba năm ấy, Thừa Tầm xảy ra chuyện gì sao? Trong lòng
tôi chợt nảy ra dự cảm không lành.
"Sao thế? Chính Hạo, Hiểu Anh, hai người làm gì
mà ủ rũ không vui vậy? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Hai người làm trò gì thế?
Hôm nay chẳng phải là buổi tiệc gặp nhau sao? Sao không vui lên một chút?"
Câu hỏi vô tâm của Hiền Chu lập tức khiến cả bầu không khí càng thêm tĩnh lặng.
"Này! Làm gì thế, chẳng phải hôm nay nói là Thừa Tầm vừa từ nước ngoài về,
mọi người muốn chúc mừng thật vui à? Sao mà mặt mày người nào người nấy thảm
não thế kia? Các bạn bị sao vậy hả?" Hiền Chu chau mày đặt ly rượu trong
tay xuống, vẫn kiên trì hỏi.
Tóm lại là chuyện gì đây? Tôi nhìn về phía Thừa Tầm đang ngồi lặng lẽ bên cạnh,
nhãn thần cậu ấy lạnh nhạt, dường như đang ẩn giấu một điều gì đó.
"Thừa Tầm, cậu... cậu ở nước ngoài đã xảy ra chuyện gì sao?" Tôi nghi
hoặc, cuối cùng cũng nhịn không nổi phải hỏi.
Thừa Tầm quay đầu lại nhìn tôi, nhẹ nhàng nhếch nhếch mép, dường như rất cố
gắng rất miễn cưỡng mới cười nổi.
"Không có gì cả, cậu đừng đoán mò, chẳng có gì xảy ra cả đâu, tớ sống rất
tốt."
"Thật không?" Tôi vẫn hơi nghi ngờ hỏi thêm lần nữa.
"Đương nhiên, tốt thật mà." Vừa nói, Thừa Tầm vừa nở một nụ cười rạng
rỡ như hoa hướng dương.
Không đúng... không đúng! Nhất định là đã xảy ra chuyện gì rồi! Cậu ấy đang dối
mình... Cậu ấy chắc chắn đang dối mình... Tôi cố thể nhìn ra từ vẻ mặt của cậu
ấy: Cậu ấy nhất định đang nói dối.
"Thừa Tầm!" Chính Hạo ngồi đối diện đột ngột gọi to một tiếng, gương
mặt và tròng mắt cậu ấy đều đỏ lừ, giống như đã uống rất nhiều.
Chính Hạo bỗng nhiên đứng phắt dậy, cậu ta say lảo đảo cầm chai rượu trong tay,
thân người lắc la lắc lư, đột nhiên gạt đổ đĩa trái cây đặt trên bàn xuống đất.
"Hàn... Hàn Thừa Tầm, cậu... cậu đứng lên cho tớ! Đứng lên!"
"Chính Hạo! Cậu đang làm gì thế hả, cậu sao vậy? Cậu uống nhi