
ra ngoài, cửa phòng y tế đông nghịt, tất nhiên có xuất hiện cả 2 nhân vật phản diện kia nữa
Minh Hồng và Tuyết Mai. Tụi nó thấy cả Long và Hoàng đều lo lắng phát
điên lên vì Trúc thì bực bội vô cùng, kế hoạch của tụi nó mĩ mãn thế sao lại có thể đổ bể đc. Nhất là Minh Hồng, cả ngày hôm qua nó ko liên lạc
đc với Long, đến sáng nay thì thấy Long ở đây.
- Anh Long! Hóa ra
anh ở đây! Cả ngày hôm qua e ko tài nào liên lạc đc với anh, hóa ra là
anh lại ở bên con Trúc hả - Minh Hồng hùng hổ lao tới
Long, Hoàng
và Hùng quay ra, cả 3 thằng con trai nhìn Minh Hồng, 3 ánh mắt đều căm
phẫn tột độ. Hoàng nhìn Minh Hồng rồi quay ra phía đám đông nói
-
Những chuyện mọi người nghe về Trúc từ trước đến giờ chỉ là tin đồn, thủ phạm thực sự muốn hại Trúc, tôi đã biết thủ phạm là ai, tạm thời tôi đã có 1 số bằng chứng, khi nào thu thập đủ thì tôi sẽ công bố, nếu người
đó biết điều tôi sẽ nương nhẹ còn ko thì…. – Hoàng bỏ lửng như vậy, lũ
nhóc xung quanh tái mét mặt, nó biết hậu quả của đằng sau câu nói lấp
lửng đó
- Đúng…bất kì là ai…tôi sẽ cho người đó biết thế nào là hậu quả - Long gằn lên từng tiếng, tiếng nói của Long lạnh lùng đanh thép
Mặt Minh Hồng và Tuyết Lan tái đi, tay chân tụi nó bủn rủn, tụi nó thừa biết ẩn ý trong câu nói của Long và Hoàng. 2 người này từ xưa đến nay
nói là làm. Cả lũ nhóc xì xầm bàn tán. Có vẻ mọi nghi ngờ đều đổ dồn vào người bị hại trong tin đồn là Minh Hồng…
- Xe cấp cứu đến rồi – 1 tên nhóc chạy vào
Hoàng ko chần chừ bế Trúc lên chạy như bay ra xe, 3 nhóc còn lại cũng nhanh chóng chạy theo.
…………………………………………� �…………………………………………� ��….
Tại bệnh viện……
Sau khi được truyền dịch, hạ sốt, trông Trúc đã có vẻ hồng hào trở lại
nhưng Trúc vẫn mê man, thỉnh thoảng còn mê sảng, hoảng hốt. Dung thấy
vậy sợ lắm nó khóc ầm lên
- Bác sĩ ơi, bạn con làm sao thế này hu hu
- Không sao, cô bé bị cảm lạnh, nên sốt cao, có vẻ cô bé bị căng thẳng
hoặc sợ hãi quá thôi. Nhưng chú ý bồi dưỡng cho cô bé nhé, thể trạng gầy yếu quá. Nên để lại bệnh viện thêm mấy ngày nữa để theo dõi. Các cháu
lên làm thủ tục nhập viện đi nhé
- Dạ, cảm ơn bác sĩ- Hoàng và Long đồng thanh, 2 thằng nhóc quay ra nhìn nhau, trong lúc Trúc bị nạn 2 tên nhóc này có vẻ hiệp sức mà quên đi chúng đang là tình địch của nhau
Hoàng và Long đi vào phòng, Trúc vẫn nằm thiêm thiếp.
- Trúc rất sợ bóng tối và sấm sét – Long nhìn Trúc nói
- Sao cơ?
- Hồi nhỏ, Trúc đã chứng kiến mẹ Trúc bị tai nạn do cứu mình, hôm đó
trời cũng mưa tầm tã, tối đen như mực. Cho nên Trúc hay bị ám ảnh chuyện đó. – Long nhìn Trúc xót xa
- Thật sao? Tụi tui ko biết gì hết, chỉ biết là Trúc mất mẹ từ nhỏ thôi – Hoàng nói
- Tôi cũng ko biết, mãi cho đến khi có 1 hôm nhà Trúc mất điện, bố lại
ko có nhà, tối hôm đó mưa cũng to khủng khiếp, sấm chớp đầy trời, Trúc
khóc âm ĩ, may hồi đó tôi sang nhà, thì thấy Trúc đang khóc và sốt cao.
- Chúng tôi thật vô tâm, chả biết gì về Trúc cả - Hoàng ngậm ngùi
Đúng lúc đó, có cô y tá vào, đưa cho 3 đứa 1 bộ quần áo
- Mấy e thay cho bạn nhé
Hoàng và Long nhìn nhau ngượng đỏ hết mặt, 2 thằng ngượng ngịu lóng
ngóng đưa bộ quần áo cho Dung và nhẹ nhàng ra ngoài. Dung tủm tỉm cười
- Mấy anh ra đi, e chưa gọi là chưa đc vào đâu đó
Ngoài hành lang bệnh viện….
Long và Hoàng ngỗi xuống hàng ghế ngoài hành lang, trông mặt 2 thằng nhóc phờ phạc lắm, cả đêm tụi nó không ngủ và chốc chốc lại phóng đi tìm Trúc. Tụi nó ngả người ra sau ngồi nhắm
mắt, có lẽ bây giờ tụi nó mới yên tâm đc phần nào. Chợt nhớ ra câu nói
lúc nãy của Hoàng, Long hỏi
- Câu có thể giải thích cho tôi đc ko?
- Chuyện gì? – Hoàng vẫn nhắm mắt
- Chuyện cậu nói về Minh Hồng đó, tôi ko hiểu gì cả
- Chuyện đó hả, đó là do chúng tôi suy đoán thôi,
- Là sao?
- Là thế này…….sau đó….và thế là….nhưng…. và thế là chúng tôi đang nghi ngờ thủ phạm chính là Minh Hồng – Hoàng kể lại hết từ chuyện tin nhắn
đến chuyện tin đồn, rồi chuyện Trúc bị nhốt
- Có chuyện đó thật
sao? – Long nắm chặt tay, nó đang kìm nén cơn tức giận xuống, ko ngờ
Minh Hồng lại quá xảo trá ác độc đến thế
- Phải, nhưng hiện tại
chưa tìm đc bằng chứng để kết luận ai là thủ pham nhắn tin, lúc nãy tôi
chỉ dọa vậy để phủ đầu thôi. – Hoàng nói giọng chán nản
Long suy nghĩ 1 lúc, đăm chiêu lắm thì nó chợt nảy ra sáng kiến
- Đúng rồi…cái điện thoại đó…. –Long cười toe toét
- Cái điện thoại làm sao? Í cậu nói tin nhắn cho tôi trong điện thoại
của Trúc hả, cô ta đâu có ngu mà ko xóa đi chứ, xì…tưởng gì
-
Không…!! Dấu vân tay, chắc chắn in dấu vân tay của thủ phạm, từ hôm qua
đến giờ chỉ có Trúc với cô ta đụng vào máy. Nếu cô ta ko xóa đi thì ta
có thể tìm ra kẻ chủ mưu
- Đúng rồi!!! Cậu thông minh quá, vậy mà tôi ko nghĩ ra chứ - Hoàng đập vào trán nó