
cô đi. Nhg lại sợ cái gã điên ấy lại 1 lần nữa làm khuấy động thành phố này lên vì tìm cô nữa cho mà xem.Tôi sẽ quay lại sau nhé.”
Tại Kim Gia,nhân lúc Phong ko có trong nhà,Nhất Lang vào phòng Phong lấy tập hồ sơ mà hắn điều tra đc về Tử Du ra xem… Có rất nhiều bản hồ sơ về Du,cho thấy Phong đã điều tra về Tử Du rất kỹ… Lúc này Nhất Lang mới hiểu ra hết. Tử Du bây giờ đã mượn danh Trình Tử Du –người đã chết cánh đây 20 năm làm lớp vỏ hợp pháp chui vào nhà họ Kim với mục đích gì đó. Tuy ko rõ mục đích kia là gì nhg rõ ràng ko bình thường… Đã vậy tại sao Nhất Phong còn chưa phanh phui chuyện này?
Nghe mọi người bảo Phong đã tìm đc Tử Du rồi,sao họ chưa trở về?Giữa bọn họ… có điều gì mờ ám…
Có nhiều thứ về Tử Du Nhất Lang ko biết mà Phong lại khá rành rẽ khiến anh có cảm giác mình bị xỏ mũi. Anh ko thể thôi suy nghĩ rằng lúc này 2 người ấy đang ở bên nhau,nói cười vui vẻ…
Sự ghen tuông cứ lấn át tâm trí anh,kể cả trong bữa ăn…
-Con có tâm sự sao?
-Dạ không.
-Còn chối. Nói mẹ nghe coi.
Bà Wilson dịu dàng. Cái cách họ xưng hô với nhau cho thấy 2 người đã bí mật nhận nhau từ lâu rồi… Lúc này Nhất Lang mới ngước nhìn bà.
-Con… phải đem Tử Du khỏi ngôi nhà đó.
-Nhg… còn hôn nhân với Nhất Phong?
-Con ko quan tâm.Ngay từ đầu nó đã ko cần cô ấy,đã nhường cô ấy cho con. Còn con,con đã cảm nhận Tử Du là cô gái con yêu từ tiền kiếp rồi.Chúng con là một đôi.
-Có bao giờ con nghĩ thời gian gần gũi đã khiến Nhất Phong cũng yêu Tử Du hay ko?
-Nhg người Tử Du yêu là con.Vả lại,ai có thể yêu được con người như Nhất Phong?
Nhất Lang dừng đũa và cương quyết nói với mẹ. Bà nhận thấy sự ghen tuông Nhất Lang dành cho Nhất Phong. Bà đượm buồn,cũng gác đũa rồi nói:
-Mẹ hoàn toàn ko muốn 2 người vì 1 cô gái mà đánh mất tình anh yêu khăng khít bấy lâu nay. Nếu có ai đó khiến con phải đề phòng thì kẻ ấy là cô gái Tử Du kia chứ ko phải Nhất Phong đâu,Nhất Lang à.
-Con mới là con ruột của mẹ. Nhất Phong lại là con nuôi của bà Khôi Loan. Sao mà mẹ luôn đứng về phía nó ?
-Mẹ ko muốn tranh cãi nữa.Con và Nhất Phong tuyệt đối ko đc bất hòa.
-Được rồi mà.Con sẽ giải quyết chuyện này trong êm đẹp. Mẹ đã gặp Tử Du chưa?Cô ấy rất tuyệt vời,mẹ mà thấy thì sẽ thích cô con dâu này ngay cho coi.
Bà Wilson thở dài vì bà ko hề nghĩ như vậy. Bất cứ ai đem tai hoạ cho con trai bà đều khó mà gọi là tuyệt vời được !
Trong khi ấy,tại bệnh viện,Nhất Phong ngày đêm túc trực bên Mei. Tay hắn nắm tay cô nhóc thật chặt, sợ bị vuột mất.
Hôn mê suốt 5 ngày,Mei cuối cùng cũng tỉnh lại,đôi mắt từ từ mở ra. Cô nhóc nhìn qua thấy hắn.Cô nhìn quanh coi mình đang ở đâu.Nếu cô chết rồi mà vẫn còn đc nhìn thấy Nhất Phong thì đây đúng là thiên đàng.
“Nhg mà nếu mình đã chết,ko lẽ Phong cũng chết theo rồi sao?Bậy quá,bậy quá!”
Cô khẽ quay qua ngắm nhìn hắn say ngủ…
“Lúc nào anh cũng giấu mình trong cái mặt nạ ấy sao?”
Mấy ngày ko đc nhún nhít,các khối thịt trong cơ thể cô nhóc như tê dại,ko chịu nghe lời.Cô muốn tự mình ngồi dậy nhg vô ích. Bàn tay cô động đậy khiến hắn choàng tỉnh…
-Tử Du…
Hắn khẽ gọi tên cô nhóc. Mei cười nhẹ nhàng rồi nói
-Tôi làm anh thức phải ko?
-Để…tôi gọi bác sĩ. Hắn tỏ ra khẩn trương .
-Ko cần.Tôi chỉ thấy khát thôi.Rất khát.
-Chờ chút.Ngồi yên.
Hắn bước tới bàn rót nước.Tay trái hắn cầm ly còn tay phải cầm lấy chai nước.Tuy nhiên bàn tay hắn quá yếu ko thể cầm đc-dù chai nước chả nặng là bao- nên làm nó rớt xuống,đổ tung toé. Hắn nhìn tay mình như chửi nó vô dụng. Rồi hắn quay qua cô nhóc:
-Tôi ra ngoài lấy nước đây.
Hắn định đi thì Mei nói:
-Tay anh sao vậy? Thì ra Tam thiếu gia cũng có lúc như thế này đây sao? Để tôi coi anh có bao nhiêu bàn tay để làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Hắn quay qua nhìn cô nhóc rồi phì cười.
-“Mỹ nhân” ? Cô thì hay lắm à. Ăn trộm rồi tự lọt vào bẫy.
Mei đỏ mặt vì “nhục”,thế nên lại bướng bỉnh…
-Tôi ko cần anh cứu.Tôi ko muốn mắc nợ kẻ đáng ghét như anh.
Cô nhóc khích bác làm hắn tự ái. Hắn bỏ ra ngoài.Mei nói với theo.
-Ko cần.Đợi anh lấy nước thì tôi chết khát.Tôi sẽ tự đi.
Cô nhóc vừa bước xuống thì sụm té. Hắn lao nhanh tới đỡ lấy cô nhóc…
-Gàn bướng thật. Hắn nói.
-Ngu ngốc. Mei không chịu thua.
Nhg cuối cùng họ lại nhìn nhau,nhún vai rồi cười….
Ít thấy hắn cười,nhg hắn cười cái miệng thật dễ thương.Vẻ mặt lạnh tanh mọi ngày ko phù hợp với hắn chút nào. Brian mà cô nhóc biết ko hề có vẻ mặt lạnh tanh đó mà vẫn luôn rất thu hút. Nhất Phong lại chính là Brian mà.
Thế là họ thoả thuận hợp tác. Nhất Phong sẽ cõng cô nhóc đi rót nước uống.
Họ ngồi cạnh nhau nơi ghế đá công viên của bệnh viện mà chẳng quan tâm thế giới chung quanh là cái gì hết.
<