80s toys - Atari. I still have
Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng

Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325075

Bình chọn: 7.00/10/507 lượt.

u biết – nói xong cậu ôm Christiana vào lòng.

Hai cô cháu trò chuyện rôm rã nhưng chủ yếu suy ra thì chỉ liên quan tới
vấn đề người cá mà thôi. Cậu hỏi về mọi thứ cậu thắc mắc dù lúc trước
được nữ hoàng biển – bà nội đã trả lời nhưng vẫn còn nhiều điều cậu chưa hiểu rõ.

Hôm nay là đến sinh nhật của cậu, chiếc nhẫn càng phát sáng. Cậu đang ngồi lo lắng thì nàng Christiana một lần nữa xuất hiện.

- Chào cháu, chào em.

- Chào chị, chiếc nhẫn nó phát sáng liên tục, hôm nay là…

- Chị biết, chị đến để đưa nó đi đây bằng không thì nguy mất. Cháu cảm thấy thế nào.

- Sáng giờ cháu cảm thấy hơi mệt, trong người như có cái gì đó khó chịu
lắm, và có những cơn đau bắt chợt ở chân khiến cháu muốn ngả ngụy.

- Chi em vào thu xếp đi rồi chúng ta cùng đi, tối nay sẽ là thời khắc khó khăn nhất.

- Dạ.

Xong xui cả ba bắt đầu lên đường, mẹ cậu khóa cửa lại kĩ càng rồi lên xe
hướng ra biển. Dù Khương với Tú không có hợp nhau, Hân thì say đắm với
Khương vì thế cả 3 nhất định sẽ tổ chức một buổi tiệc sinh nhật thú vị
cho cậu, sẽ tạo bắt ngờ. Nhưng trước ngày sinh nhật cậu Hân điện thoại
báo bận việc gia đình nên không thể dự được. Thế là chỉ còn Tú với
Khương cùng nhau làm tiệc cho cậu. Nhưng khi Khương chạy về nhà thì thấy của nhà cậu đóng kín, anh tự hỏi có việc gì, sao khi vào nhà anh đi ra
đi vào suốt mấy tiếng đồng hồ nhưng vẫn không thấy cậu về thì điện thoại đỗ chuông. Khương bắt máy:

- Ông chuẩn bị tới đâu rồi.

-
Xong hết rồi chỉ chờ tới tối và chờ nhân vật chính nữa là xong. Ê Tú nè, Nhân có nói với cậu là có công việc gì ngày hôm nay không sao trưa giờ
thấy nhà đóng kín, chuyện này hơi kì, thường ngày đâu phải vậy.

- Ông có điện hỏi thử chưa.

- Máy báo bận, không biết chuyện gì xảy ra nữa.

- Chắc nhà nhóc đi công chuyện tí về chứ gì.

- Cũng mong là như vậy.

18h tối Khương vừa gọi điện thì có tiếng xe máy đậu trước cửa. Tú xuất hiện:

- Sao rồi.

- Nhìn không thấy sao hỏi tui nữa.

- Gì kì vậy – Tú nhìn qua nhà Nhân.

- Chiều giờ tui không liên lạc được với em ấy.

- Thôi chờ tí nữa đi chắc tối nhóc về mà.

- Ừ, thôi vào nhà chơi rồi đợi luôn, ba má tui đi công tác hết rồi.

Đợi tới 20h mà không thấy cậu về cả hai chán nản:

- Mớ đồ ăn và cái bánh kem này thế nào.

- Bỏ chứ để làm gì. Ê khoan hay mình nhậu đi, bỏ thì hơi phí.

- Ý kiến hay.

Thế là Tú và Khương bày ra nhậu, hai thằng nói khùng điên cho tới khuya cả
hai điều say lúc đó là 22h. Tú chuẩn bị dắt xe về thì Khương can ngăn:

- Trời tối rồi về nguy hiểm lắm với lại ông say rồi.

- Nhiêu đây chưa nhầm nhò gì đâu anh bạn ạ, thằng nhóc làm mình mất hứng
quá, uổng công anh em mình chuẩn bị kĩ lưỡng, rồi bà Hân chết tiệt, thôi tui về mai mốt gặp xử hai người đó sau – Tú cười.

- Ừ, nhớ chạy xe cẩn thận nha. Bye.

- Bye.

Tú lên xe vọt cái là mất bóng, Khương nhìn sang nhà cậu với một màu đen tăm tối làm cho anh thấy lo lo trong người.

Trong màn đêm của thời khắc mặt trăng máu dành cho những người không mang
dòng máu thuần chủng có một tiếng cười man rợ vang lên:

- Chuyện ta giao ngươi làm tới đâu rồi.

- Dạ thưa cha mọi chuyện vẫn như cũ.

- Ta chờ xem lão già kia sẽ làm gì bảo đứa cháu của lão.

- Nhưng cậu ấy không có lỗi trong việc này.

- Con quá ngây thơ rồi đó con trai của ta, giao ước vẫn là giao ước không thể phá vỡ.

- Nhưng cậu ấy không đáng bị nguyền rủa như vậy.

- Con đừng có xem vào chuyện của thế hệ trước, tốt nhất con chỉ nên làm
tốt những gì ta giao, nếu con chen vào thì đừng trách ta.

-….

Nói xong chàng trai đó lẵng lặng quay ra vụt đôi cánh trắng muốt rồi bay
đi. Một bờ biển với bãi cát lạnh ngắt cùng với những con sóng liên tục
sô vỗ vào bờ. Không gian yên tĩnh chỉ có sóng và màn đêm bao trùm. Mặt
trăng bắt đầu nhướm máu, màu đỏ rực chói lòa cả một bầu trời, đối với
con người bình thường thì không tài nào thấy được chỉ có những người
mang dòng máu không thuần chủng, thiên sứ và người cá thuần chủng mới có thể nhìn thấy được.

Cơ thể cậu bắt đầu có những cơn nhức nhối,
máu trong người cậu không ngừng duy chuyển với tốc độ ngày một nhanh
hơn. Làn da trắng của cậu ngày càng ửng hồng những làn gân xanh nổi lên, da cậu bị rách toẹt ra máu bắt đầu tuông ra không ngừng. Cậu đau đớn,
nước mắt không ngừng tuôn rơi. Nàng Christiana nhìn thấy mà lòng đau như cắt nhưng không tài nào giúp được. Đôi chân như có một lực hút hút
chúng lại. Lớp da bên ngoài bắt đầu bung ra, máu vẫn ra ướp đẫm cả bãi
đá cộng thêm nước biển làm cho cậu đau đớn khôn cùng. Cậu nuốt nước mắt, cậu cố nhớ về mẹ về Khương về chị Hân và anh Tú nhớ lại những kỉ niệm
đẹp để mong vơi đi phần nào đau đớn.

Sau khi lớp da ở ngoài bông ra hết thì một lớp vẫy màu vàng óng bắt đầu xuất hiện,