
gửi bưu kiện
tới cậu kí nhận và mở nó ra sau đó. Cậu ngạc nhiên tự nhiên lại có người gửi bưu kiện cho mình đó là một chiếc máy ghi âm, tò mò cậu mở lên nghe và rồi cả thân người cậu lạnh tanh, mắt mở to, cơ thể bắt đầu rung rẫy
và tai không thể nào nghe nhầm người đang nói trong đoạn ghi âm đó chính là Khương.
Nội dung đoạn ghi âm:
- Hôm nay tao có một tin bất ngờ nè – giọng của Khương vang lên.
- Chuyện gì thế thằng quỷ – một thằng khác nói.
- Tao nghĩ lại còn gợn tóc gáy, cái thằng em nuôi của tao nó nói yêu tao
tụi bây ơi – vẫn là giọng Khương trợn mắt nhìn đám bạn mà nói.
- Cái gì, cái thằng nhóc dễ thương tên Trúc Nhân đó hả, tao biết ngay là
thằng nhỏ thích mày mà, mà mày cũng hay thiệt sao làm cho nó yêu mày vậy – thằng có mái tóc ngố lên tiếng.
- Mấy bây im hết coi, tao là con
trai chính hiệu sao có thể đem lòng yêu con trai được, tao đâu có bị
biến thái như nó – Khương cười khanh khách trong đoạn ghi âm.
-
Thằng đó dễ thương như vậy sao không chịu mẹ cho rồi, coi như thử cảm
giác mới như thế nào, rồi có gì cho anh em thử với – thằng đầu đinh lên
tiếng.
- Mấy bây ham vậy sao không kiếm một đứa biến thái mà chơi
thử…..à mà mấy bây nói cũng có lý, để tao suy nghĩ – giả vờ suy nghĩ.
- Mẹ cái thằng này, chịu mẹ cho rồi, còn nếu không tao cướp à – thằng tóc ngố lên tiếng.
- Mày ngon, tao chưa ăn mày tính hớt tay trên của tao à, tao cho người
bâm mày ra rồi cho cá mập ăn giờ. Khỏi suy nghĩ nữa tao quyết định sẽ
làm mồi nhử dụ dỗ em nó, thử cảm giác quen một thằng biến thái như thế
nào – Khương nói xong cả đám cùng nhau cười thả ra.
Sau khi cậu
nghe xong nước mắt bắt đầu giàng dụa, đau đớn và tủi nhục, không ngờ
Khương lại xem cậu là một thằng biến thái và sẽ đùa giỡn lên trên nó.
Không biết vui hay là buồn vì có người đã gửi cho cậu đoạn ghi âm này,
nhờ nó mà cậu đã nhìn thấy bộ mặt thật của Khương, không quan tâm dụng ý của người đó là gì nhưng bây giờ cậu đã biết, đã biết tất cả vậy là bấy lâu nay cậu bị lừa một cú thật đau.
Không biết lấy đâu ra nghị
lực mà cậu vẫn có thể đến lớp để làm bài kiểm tra giữa kì. Và những ngày sau cứ trốn biệt ở trên phòng không chịu xuống và cho tới khi chiếc
nhẫn phát sáng, cô tới rước và bị biến đổi.
Những dòng kí ức cứ miên mang theo đuổi cậu cho tới khi hừng đông bắt đầu ló dạng. Anh nắng ban
mai chiếu lên thân thể cậu sáng lấp lánh vì được phủ một lớp vẩy lộng
lẫy và sáng ngời đẹp một cách huyền bí, mặt biển xanh rờn, gió thỏi mát
rượu, từng đàn cá chuồn cùng nhau bay lên khỏi mặt nước như những chú
chim nhỏ lượn lờ trên sống nước trong thật thích mắt, rồi những chú cá
heo cùng nhau nhảy múa và cất tiếng kêu để chào ngày mới. Mọi vật trở
nên thật sống động trước mắt cậu và cũng đến lúc cậu phải suy nghĩ về
cuộc sống của mình không còn nhiều hãy tận dụng những tháng ngày còn lại để làm cho những người cậu yêu thương quý mến cười thật tươi thật hạnh
phúc. Với suy nghĩ như thế cậu vội lao đi hai dòng nước mắt đã lắm lem
trên khuôn mặt đẹp của mình để trở về với biển cả bao la nơi không có
những tổn thương và đau đớn, về với biển chính là về cuội nguồn, về với
những yêu thương. Thật nhanh chóng cậu hòa mình vào dòng nước biển mát
rượi miệng đọc một câu thần chú “hãy đưa ta về với cội nguồn sự sống”
thì chiếc nhẫn ngọc trai đen phát ra một loại ánh sáng có màu vàng nhạt
tập trung thành một vòng tròn nó giống như một cánh cửa, bên trong nó là thế giới của người cá, tách biệt hoàn toàn so với nơi cậu đang bơi, nhẹ nhàng bơi qua nó và cậu đã trở về, cánh cửa dần đóng lại và biến mất
như chưa bao giờ tồn tại.
Sự biến mất một cách bí ẩn của Hân
đồng thời với sự mất tích của cậu càng làm cho Tú thêm nghi ngờ. Tú liên tục đi tìm Hân nhưng mà hoàn toàn không có chút biệt tâm. Từ lâu trong
tim của Tú đã tràn ngập hình bóng của Hân, anh biết nó là sai trái nhưng sau anh không thể ngừng yêu Hân, tình yêu của Tú dành cho Hân là một
tình yêu chân thành và thuần khiết nhất, tuy hễ gặp là cãi nhau rồi giận hờn vu vơ nhưng cả hai rất là hợp ý. Những ngày Hân bỗng nhiên biến mất làm cho trái tim của Tú lúc nào cũng không yên vừa lo lại vừa sợ có
chuyện gì bất trắc xảy ra với người mà anh yêu vì thế mà Tú đã phát hiện ra một bí mật mà Hân đã che giấu, Tú bàng hoàng và hoàn toàn xửng sốt.
- Hân, mấy ngày qua bà trốn biệt tăm đâu vậy, rồi sau tui qua nhà nhóc
Nhân cũng không có, hai người có chuyện gì giấu tui phải không – Tú kéo
Hân lại gần chỗ có ghế ngồi để hỏi.
- Ông cứ khéo tưởng tượng, có gì đâu phải giấu, chắc là có sự tình cờ – Hân vẫn bình thản.
- Tui đã từng thấy hai người đi chung trước lúc hai người đột ngột biến
mất và cùng một lúc xuất hiện, đừng giấu nữa – Tú có vẽ tức giận.
- Tui nói không có là không, mà nếu có thì sau chuyện này đâu liên quan gì tới ông – Hân có vẻ bực bội.
- Hôm nay bà không nói rõ thì tui không cho bà đi đâu hết – Tú nắm lấy tay Hân.
- Cái ông này buông ra co