Polly po-cket
Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng

Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324712

Bình chọn: 8.5.00/10/471 lượt.

anh nhớ đến Thư – người yêu của anh.

Hai năm về trước.

- Anh có yêu em không Khương – Thư bất ngờ hỏi.

- Em hỏi lạ, không yêu em thì anh yêu ai, muốn anh chứng minh ngay đây
không – anh ôm lấy eo Thư rồi hôn vào mái tóc đen mượt của cô.

- Em có chuyện muốn nói với anh – giọng thư trở nên buồn bả.

- Thì em nói đi anh đang nghe em nói mà, tính làm anh bắt ngờ à – anh cười rồi hôn vào má Thư.

- Gia đình em muốn em đi du học bên Pháp 2 năm, em không muốn đi vì em không muốn xa anh.

- Du học à? Em ngốc quá, chuyện này anh biết trước em rồi.

- Cái gì, sao anh biết được hay vậy – Thư tỏ ra ngạc nhiên.

- Chính ba em nói cho anh nghe và ba em muốn anh thuyết phục em đi Pháp.

- Vậy à, rồi anh tính sao, anh muốn em đi không, em thì không muốn xa anh đâu đó nha – cô dụi đầu vào ngược Khương.

- Em ngốc lắm đó, đi có 2 năm đâu phải quá lâu đâu với lại nó cũng tốt cho em mà, anh rất ủng hộ.

- Vậy anh ủng hộ em à?

- Ừ.

- Anh chắc chứ, em đi là không ai có ai bên cạnh lo lắng anh hàng ngày…á
hay là anh muốn em đi để anh ở đây dễ dàng dụ dỗ đứa khác, em nghi lắm
mà khai mau phải vậy không.

- Ý ẹ, em biết anh mà yêu ai thì chung thủy với người đó lắm, em chỉ khéo cái tật suy đoán lung tung.

- Ai biết con trai mấy người, vừa đẹp trai vừa học giỏi lại ga lăng như vậy con gái nào không mê.

- Anh yêu em.

Nói xong Khương xiết mạnh vòng tay mình áp môi mình với môi Thư mà hôn. Nụ
hôn không quá thành thục nhưng rất ngọt ngào, nó len lỏi vào từng ngốc
ngác trong máu làm tim cả hai đập liên hồi. Rồi Thư chợt nãy ra một ý
tưởng:

- Khương này, mình chơi một trò chơi nha.

- Em tính bày trò gì đây.

- Mình tạm ngừng yêu nhau hai năm.

- Em khùng hả, em đi Pháp hai chúng ta có thể yêu nhau mà, tuy không gần nhau nhưng trái tim luôn hướng về nhau là được rồi.

- Không, em muốn thử thách tình yêu của anh đối với em, xem em yêu anh
nhiều hay anh yêu em nhiều. Anh sợ thua chứ gì mà anh dám chơi.

- Anh mà sợ hả, chơi thì chơi, đừng khinh thường anh chứ.

- Ok. Luật chơi như sao. Trong hai năm em đi học anh ở nhà không được lén phét với đứa nào, anh không được điện thoại cho em, không được thư từ,
nói chung không làm gì hết.

- Sao kì vậy, rồi anh nhớ em thì anh biết làm sao?

- Thì anh lấy hình em ra mà xem, nhớ lại lúc hai đứa mình cùng nhau đi
chơi, mà còn một điều quan trọng là sau hai năm nếu em quay về thì mình
tiếp tục yêu nhau. Anh hứa với em nha.

- Gì kì vậy, anh không đồng ý.

- Anh chỉ có một lựa chọn mà thôi, nếu anh không hứa thì chúng ta chia tay nhau tại đây – đôi mắt Thu cụp xuống và muốn khóc.

Thấy vậy nên Khương đành hứa đại vì không muốn Thư buồn.

Vậy mà suốt hai năm qua anh chờ trong hi vọng, chờ một ngày nào đó Thư sẽ
quay về và cả hai sẽ tiếp tục đi chung một con đường mang tên hạnh phúc. Nhưng điều đó đã không xảy ra, người con gái Khương yêu đã ra đi trong
một tai nạn ô-tô. Tin đó như sét đánh bên tai anh muốn gần như ngã quỵ.

Đã hai năm sau cái chết của Thư, Khương gần như bị trầm cảm, anh trở nên
ít nói, về nhà là suốt ngày trốn trong phòng, cả nhà thấy vậy mà xót
lòng xót dạ vì thế quyết định bán đi nhà cũ để mua một ngôi nhà mới với
hi vọng sẽ làm nguôi ngoai tình cảm trong anh, hi vọng sẽ làm cho Khương vui trở lại.

Nhìn tấm hình anh lại tiếp tục nói:

- Nếu
em không giữ lời hứa thì anh sẽ không giữ lời hứa đâu, anh sẽ không yêu
em nữa, sẽ…..không…yêu em nữa, em là đồ giả dối – từng câu nói phát ra
là như ngàn mũi tên xuyên thẳng vào trái tim của anh, nó đau và rất
đau.

Đêm ấy ngoài trời chợt đỗ cơn mưa.

Vào đêm hôm sao
thì cậu cứ đứng trước khung của sổ quen thuộc mà trong đợi một lần nữa
tiếng hát và tiếng đàn đó vang lên nhưng rồi cậu lại thất vọng. Cậu lại
mơ nhưng giấc mơ lần này sống động như thật vậy, ngoài nghe được các
nàng tiên cá hát cậu còn được trò chuyện với một trong những nàng đẹp
nhất.

- Các chị hát hay lắm, em rất ngưỡng mộ.

- Em khá lắm em trai, em là một người rất đặc biệt, gần như giống tụi chị nhưng lại không.

- Vậy là sao chị.

- Không sao cả, chị cảm nhận được em thuộc về nơi này, biển khơi mới chính là nhà của em.

- Con người thì không thở được trong nước nhưng tại sao em lại thở được
trong nước, chắc có lẽ là mơ mới được như vậy phải không?

- Em ngốc
lắm, đơn giản bởi vì em thuộc về nơi này, có phải em rất thích biển
không, khi vào nước em cảm thấy lòng mình vô cùng thanh thản, tâm hồn
rất thoải mái, mọi mệt mõi sẽ bị xua tan?

- Đúng là như vậy, nhưng mẹ em không cho đi biển.

- Em thuộc về biển và nhất định không có gì có thể chia cắt em với biển
khơi này, em hãy cảm nhận bằng trái tim mình, nó sẽ mách bảo em.

- Thật vậy hả chị, chẳng lẽ em cũng là người cá s