XtGem Forum catalog
Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng

Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324782

Bình chọn: 9.5.00/10/478 lượt.

. Cố nhớ lại chuyện gì đã xãy ra, một kí ức nhỏ chợt ùa về nụ cười, đôi mắt và cái răng khuểnh, Khương bắt giác mĩm cười.

Khương vẫn còn đang theo đuổi với ý nghĩ của mình thì ông bà Hoa quay lại trên tay cầm theo nào là trái cây và thức ăn. Như nhớ ra điều gì bà Hoa tiến lại gần, móc trong túi mình ra một vật và đưa cho Khương:

- Cái này là của con, mẹ nghe chị y tá nói lúc người ta đưa con vào đây tay
con nắm chặt không chịu buông, vật quan trọng của con lắm à?

- Con
không biết, chắc là có người cứu con quá, để con tìm người đó trả lời,
mà mẹ biết ai đã cứu con không – Khương đưa tay nhận vật đó và hỏi lại
mẹ mình.

- Thì cô ý ta nói có một người phụ nữ độ khoảng 50 đi ngang qua thấy con nằm đó lại gần thì phát hiện còn hơi thở rồi lập tức kêu
người đưa con vào đây.

- Vậy à, cám ơn ba mẹ.

Khương giơ cái vật đó lên để quan sát thì ra là một sợi dây chuyền bạc được làm rất
tinh xảo và công phu đạt đến trình độ siêu cấp, nhìn thì trong nó không
khác gì những sợi dây chuyền bình thường nhưng nó cho Khương một cảm
giác gì đó rất khan khác mà không tài nào giải thích được.

Quay
lại với Nhân, Tú và Hân. Sao khi thức giấc mà không thấy Nhân đâu Tú
liền chạy ra bờ biển thì đúng như dự đoán cậu ngồi một đóng, cặp mắt
nhìn xa xăm về phía đại dương bao la, sự xuất hiện của Tú phá tan đi suy nghĩ của Nhân về chuyện đã xảy ra đêm hôm qua, ánh mắt mơ hồ hoài nghi
khi biết một bí mật động trời. Còn Tú thì lo lắng thấy biểu hiện sắc mặt không mấy vui vẻ của Nhân liền hỏi:

- Sau không ngủ thêm đi
Nhân, mới sáng sớm chạy ra ngoài đây, lạnh muốn chết đi được, đừng nói
là ham biển quá rồi ra đây từ tối đến giờ luôn nha – gió thỏi làm Tú
lạnh, hai tay bấu chặt vào nhau.

Sao câu hỏi của Tú cậu như bừng tỉnh quyết định sẽ giữ bí mật chuyện đêm qua và trả lời lấp liếm:

- Anh nghĩ sao vậy, tại em muốn ngắm mặt trời mọc nên mới ra đây sớm
thôi, anh nghĩ coi đây là lần đầu em được ngắm mặt trời mọc nó đẹp và
thơ mộng biết mấy – cậu giả vờ mơ màng.

- Trời vậy sao em không rủ anh với con Hân đi xem cùng – Tú hờn trách.

- Hí hí, xin lỗi anh chị nha nhưng tự nhiên em có một chút tâm trạng với
biển nên em muốn ngắm, hỏi biển một số chuyện và chỉ muốn một mình, nên
xin anh chị đừng giận em, anh cũng biết rồi đó lần đầu tiên thì người ta muốn cái gì đó thật ấn tượng chỉ thuộc về riêng mình – cậu lại tiếp tục nói trong xấu hổ.

- Rồi hiểu luôn, muốn chiếm một mình luôn, haizz, độc tài phát xít ghê có cái gì đẹp cũng đòi chiếm lấy một mình à, thôi
tui hiểu chú rồi hé – Tú lại giả vờ trách móc.

- Em không có ý đó tại….- cậu cố gắng giải thích, cái mặt xụ xuống trong tức cười.

Thấy vậy Tú cười sặc sụi, bá vai thằng nhóc rồi kéo đi về khách sạn với cái mặt trong rất ngô ngê:

- Thôi đi ông tướng anh chỉ nói chơi thôi mà, sáng sớm nhìn cái mặt đưa
đám của chú chắc con Hân nó chạy mất dép quá. Thôi tươi tỉnh lên đi chơi là phải chơi tới cùng dân chơi thì không sợ mưa rơi, mà mưa rơi thì tìm chỗ trú thế là xong.

Cả hai cười toe toét cùng nhau bước vào khách sạn, trước khi đi cậu còn quay đầu lại nhìn biển rồi mĩm cười.

Những ngày tiếp theo cậu tiếp tục cuộc vui chơi đầy đáng nhớ của mình với hai người bạn thân thiết mà đã quên mất một điều đó là sợi dây chuyền cậu
đeo từ nhỏ đã bị đánh mất từ lâu. Cứ mỗi đêm sau khi chia tay chị Hân để cùng anh Tú về phòng ngủ. Đợi cho đến lúc anh Tú ngủ say thì cậu lại
lén ra bờ biển một mình để dạo và nói chuyện cùng một người…..

Đã
nhiều ngày trôi qua cứ khi ánh nắng ban mai vừa đi tắt để nhường lại cho ánh sáng của những vì sao thì Khương lại một mình thơ thẩn mà dạo xung
quanh bãi biển để tìm một cái gì đó, trong tay vẫn cầm sợi dây chuyền
màu bạc, Khương cứ ngắm đi ngắm lại mà không biết chán. Rồi chợt hình
ảnh người xưa chợt ùa về, nó khiến cho tâm hồn anh xao động, không kiềm
được lòng Khương lại cắt tiếng hát, giọng ngân nga tha thiết. Sóng nhẹ
nhàng xô vào bãi cát dưới chân Khương, Khương cảm nhận biển như muốn
chia sẽ cùng anh. Phút chốc hình ảnh của Thư chợt tan đi nhường lại đó
là đôi mắt như ánh sáng vầng trăng hiền diệu của biển, ánh lên một chút
tinh nghịch, nụ cười cùng chiếc răng khuểnh duyên dáng làm anh choáng
ngợp. Khương khẳng định là người đó đã cứu mình nhất định phải tìm gặp
người đó để trả ơn và tim lại đập liên hồi.

Dưới lòng biển sâu
thẩm của đại dương vua thủy tề Justin Timberlake đang đùng đùng nổi
giẩn, lòng biển rung chuyển, những chiếc vòi rồng đang dần được hình
thành càng nào càng lớn, trên mắt nước thì mây đen kéo tới sấm chớp ầm
ầm nổi lên, giọng ngài vang lên vô cùng tức giận:

- Tại sao tới bây giờ vẫn chưa tìm được nó, ta cần một lời giải thích, con gái.

- Dạ thưa cha, cha phải cho con thêm thời gian để tìm tung tích nó.

Ngài chỉa cây đinh ba vào bước tượng gần đó, một luồn sáng xẹt ngang làm nó nổ tan tành.

- Đã bao năm nay, ngần ấy thời gian