
o cậu ra phía trước mặt mình mà nói nhưng mặt vẫn còn hâm hâm – em muốn có người đánh thức à?
- … – gật gật mà không hiểu hành động của mình ngu ngốc tới cỡ nào.
- Được vậy từ nay anh sẽ là người đánh thức em dậy, như vậy có được không – nụ cười bí hiểm chợt nỡ trên gương mặt đẹp trai của Tử.
- Vậy hay quá còn gì – cậu vui mừng liền ôm hôn vào má anh một cái, rồi hỏi tiếp – nhưng bằng cách nào?
- Bằng cách anh sẽ dọn qua đây ở chung với em – anh cười mà nhéo hai bên má của cậu.
- Không được – cậu bỗng hét lớn khi phát hiện ra ý đồ đen tối của Tử.
- Tại sao không được hả cục cưng – Tử cười, hết nhéo giờ tới ôm eo cậu.
- Tại vì em ở một mình quen rồi có người khác vào thấy hơi bất tiện…với
lại hai bác ở nhà cũng không đồng ý cho anh ở đâu, thôi anh dẹp cái ý
nghĩ đó lại đi – cậu nghĩ lí do hết sức chính đáng.
- Em hãy tập
quen sống có người khác đi là vừa. Nói cho em nghe nè ba mẹ anh đi nước
ngoài và định cư ở bển luôn rồi, ba mẹ có kêu nhưng anh không chịu vì
anh còn một cục nợ nên không thể đi được, với lại em nghĩ coi, em ở một
mình anh không có yên tâm gì hết lỡ có chuyện gì xảy ra thì sao, không
ai chăm sóc em anh sót lắm đó biết không, đối với anh em như một kho báo vô cùng quý giá nên vì thế anh phải hết sức giữ gìn, sơ hở không khéo
bị người khác cướp mất thì sao, lúc đó biết đường đâu lấy lại – Tử chơi
lại chiêu dụ dỗ của mình đánh vào tâm lý của cậu.
- Nhưng…sao em không nghe anh nói ba mẹ anh định cư ở bển.
- Anh mới biết hồi sáng này khi ba mẹ điện thoại về, anh cũng bất ngờ
nhưng cũng hết sức là vui mừng vì việc đó – ánh mắt nụ cười của anh có
phần gian xảo.
- Em đâu phải là con nít đâu cần người chăm sóc, em lớn rồi.
- Con nít lâu năm thì có, em ở một mình, anh ở một mình vậy sao hai chúng ta không về chung một nhà sống cho vui, chi cho khổ mõi người một nhà,
lúc nhớ gặp phải điện thoại tốn tiền, muốn gặp mặt thì phải tốn tiền
xăng chạy qua, bất tiện vô cùng. Hay em dọn qua sống cùng với anh đi –
tiếp tục tung chiêu dụ dỗ và anh biết con mồi của mình chuẩn bị xa
lưới.
- Không, em không về nhà ở cùng anh đâu.
- Được – anh nhìn thẳng mặt cậu mà nói – vậy thì anh sẽ dọn qua ở chung với em – Tử lại cười.
- Không.
- Hết thời gian, quyết định đã được thông qua, anh sẽ về với em ngay ngày hôm nay – con mồi đã cắn câu.
- Cái gì….làm gì mà gấp dữ vậy với lại em có đồng ý hồi nào đâu?
- Nếu em không chịu thì thôi anh về đi định cư bên nước ngoài cùng với ba mẹ luôn – buông cậu ra tỏ vẻ khuôn mặt buồn bả.
Cậu hơi hụt hẳng khi đang được người yêu ôm thì bị buôn tay, cảm thấy chới
với. Lí trí thì không đồng ý cho anh về sống cùng nhưng trái tim thì
muốn lúc nào anh cũng ở gần bên để được yêu thương. Khi nhìn thấy khuôn
mặt buồn bả của anh làm cho tim cậu có chút gì đó tội lỗi, Tử bước được
vài bước thì cậu trái tim cậu đã thắng lí trí, kêu lại:
- Anh… – đồng thời chạy tới ôm anh vào lòng.
Vì cậu ôm ở phía sao nên không thấy trên khuôn mặt Tử một nụ cười nở rộ và sáng chối như chưa bao giờ được sáng như vậy nhưng vẫn không muốn cho
cậu biết mình đang cười nên giọng vẫn lạnh lùng.
- Kêu anh lại làm gì để anh về anh đi nước ngoài với ba mẹ.
- Anh đi rồi có về không?
- Không.
- Anh không về thì ai yêu em nữa, em lỡ yêu anh mất rồi, lỡ không muốn anh đi đâu hết, lỡ muốn anh gần bên mình à, lỡ….
- Nếu vậy thì sao không cho anh dọn về sống cùng, em mâu thuẩn quá, thôi để anh về – anh cắt ngang lời.
- Không cho anh đi đâu hết…..thôi vậy thì anh dọn về ở với em đi – cậu nói giọng hơi hơi ngượng ngùng.
Bất được cơ hội vàng vì anh biết mình có vị trí rất quan trọng trong tim
của cậu, không thể sống nếu không có anh, anh tin chắc mình sẽ mang lại
hạnh phúc cho cậu, biến cậu thành một người hạnh phúc nhất trên đời
này.
- Cái này là do em nói đó, anh không có ép em.
- Em tự nói – vẻ mặt đưa đám vô cùng.
- Cảm ơn cục cưng.
Quay cậu quay lại hôn lấy bờ môi ngọt ngào ấy, chiếc lưỡi tham lam còn tiến
vào khoang miệng bên trong để không ngừng chọc phá, tay thì không yên
luồng vào cái áo thun 3 lỗ mà cậu đang mặc để khám phá từng ngốc nhách.
Cậu như bị cứng đơ vì nó quá ngọt ngào và phấn khích, nó làm cho đầu óc
cậu trở nên ngu ngốc không kiểm soát được nhưng rồi một hồi đầu ốc còn
xót lại một chút lí trí mà đẩy Tử ra:
- Em chưa xút miệng.
- Hèn chi nghe mùi…
- Nghe mùi mà còn xàm xở người ta.
- Em có thấy anh xàm xỡ em không?
- Có thấy.
- Có sao không né mà để anh xàm xỡ, hay em muốn như vậy – Tử tiến xát lại gần cậu.
- Anh…..
Ép cậu lại xát tường và tiếp tục trao nhau những nụ hôn ngọt ngào và nồng nàn mà quên cả trời đất, cậu phản kháng lại:
- Chúng ta phải đi chơi, không khéo muộn mất.
- Anh không gấp em gấp làm gì,