Polly po-cket
Lớn Lên Anh Sẽ Yêu Em

Lớn Lên Anh Sẽ Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322360

Bình chọn: 8.00/10/236 lượt.

ông thể nào hiểu nỗi cậu.

- ừm. chị không biết giữa hai người đã xãy ra chuyện gì. nhưng thấy em như vậy chị thấy thật có lỗi với em.

- ừm. Không sao. chị nói ra là tốt rồi.

- Còn không mau gọi điện cho “Mike của em” đi còn gì? nếu chị đoán không nhầm thì Mike cũng thích em đó.

- Hi hi. Em cảm ơn chị.

- Thôi chị không làm phiền em nữa. Mike đang ở nhà đó.

- “anh Mike tại sao anh phải làm như thế? Tại sao? Tại sao?”

Thảo tự nghĩ và quết định sang nhà cậu để hỏi cho rõ mọi chuyện. Thấy bóng cậu ở nhà. Thảo gọi cho cậu.

- Alo. Em có thể nói chuyện với anh được không?

- Không? anh bận rồi. Không có ở nhà.

- Anh không có ở nhà?

- ừm.

Tút…. Tút … tút…

Cậu loay hay cất điện thoại vào túi rồi định đi vào nhà thì bỗng thấy có một bóng dáng quen thuộc đang đứng trước ngõ, cậu lúng túng:

- ơ. Thảo.

- Sao anh lại dấu em, tại sao?

- Anh…. Anh….

- Tại sao? Anh nói gì đi chứ. Thảo bắt đầu khóc.

- Anh…..

- Sao lại dấu em. Sao anh lại lẫn tránh em. Anh ghét em lắm sao, em xấu xa lắm sao. Tại sao anh ở nhà mà bảo anh đi vắng.

- Anh xin lỗi. Nhưng em đừng có làm phiền anh nữa có được không? Ly thấy thế sẽ không vui đâu.

Thảo cười nhạt:

- đến lúc này mà anh còn dấu là anh với chị Ly yêu nhau ư. Anh nói dối. Hai người chẳng có gì cả.

- Ai nói với em thế. Anh với chị Ly yêu nhau mà?

Thảo cười nhạt có vẽ chế giểu:

- chính chị Ly đã nói cho em biết. Tai sao anh lại làm như thế.

- Anh…. Anh…. Cậu cứng miệng.

- Còn chuyện này nữa, chính anh là người đã cứu em khi em bị tai nạn. tại sao anh lại nói không phải là anh.

- Là bạn anh thật mà?

- Bạn anh? Thảo cười nhạt.

- ừm.

- Xin lỗi vì em đã lở xem nhật kí của anh!

- Em xem nhật kí của anh ư?

- Em xin lỗi. Mà nếu em không xem thì làm sao biết được người cứu em là anh.

- Anh….

- Anh ghét em lắm có phải không?

- Không phải.

- Em đã làm gì sai. Em đã làm gì sai để khiến anh ghét em như thế.

- Không phải.

- Thế thì tại sao.

- Anh……

- Tại sao anh nói đi.

- Tại vì em quá phiền phức. thế đã đủ lý do chưa.

- Phiền phức.

- Đúng vậy.

- Được rồi. vậy thì từ giờ em sẽ không làm phiền anh nữa. em sẽ không gặp anh nữa để anh khỏi bảo em phiền phức.

- Thảo….anh….

- Chính anh là người đã bảo em là người yêu của anh khi anh đánh nhau với bọn chúng. Chính anh là người đã nói là cần em khi anh nằn mơ. Vậy là từ trước đến giờ em cứ tưởng…..dù gì thì em cũng cảm ơn anh vì đã chăm sóc cho em khi em ốm, cảm ơn anh vì đã cứu em. Cảm ơn anh vì đã giúp đỡ gia đình em, cảm ơn anh vì đã cho em thời gian được ở bên anh. Cảm ơn vì những gì anh đã làm cho em. Tiền anh cho em mượn nhất định em sẽ trả trong thời gian sớm nhất.

- Em chào anh.

Nói rồi Thảo quay lưng bỏ đi. Cậuđịnh gọi Thảo nhưng cậu không thể mở miệng được cậu đứng đấy nhìn Thảo cho đến khi bóng Thảo khuất đi:

- Có lẽ như vậy sẽ tốt hơn. mong em hãy tha thứ cho anh. Cậu nhìn trời thở dài.

- Mọi người ơi. thực ra Tuấn làm như thế là đúng hay sai. Mọi người hãy nói cho Tuấn biết được không?

Reng……Reng….. chuông điện thoại của cậu reo.

- Alo.

- Alo. Mike à? Tớ xin lỗi vì tớ đã nói hết mọi chuyện cho Thảo nghe rồi. Tớ thấy thật có lỗi với Thảo. cậu có biết là đêm nào nó cũng khóc không?

- ừm. Tớ biết rồi. à mà Thảo về nhà chưa.

- chưa. có chuyện gì à?

- à. Không. thôi bye nhé.

- ừm.

Cậu vào phòng mình lấy cốc rót nước bỗng nhiên chiếc cốc trên tay rơi xuống cùng lúc đó là chuông điện thoại reo.

- Alo. Thảo à?

- Xin lỗi anh có phải là người quen của chủ thêu bao này không?

- ừm. đúng rồi. Có chuyện gì vậy?

- Cô ấy bị tai nạn đang ở ngã tư chợ. Anh đến ngay đi.

- Sao. Cậu sững người, đầu óc quay cuồng. Chả lẽ những người cậu yêu quý đều vì cậu mà phải chết ư. Tâm trí cậu trống rỗng chỉ còn hình bóng của Thảo.

- Thảo em kh

ông được chết. Em nhất định không được chết, mọi người ơi chẳng lẽ lần này tuấn làm sai rồi hay sao, xin mọi người hay giúp con bảo vệ cho Thảo, đừng để mọi Thảo xãy ra chuyện gì, tuấn xin mọi người

đó.

Ngã tư chợ đông nghịt người cậu lại gần ôm lấy Thảo.

Thảo ơi? anh Mike đây. em hãy tĩnh đậy đi. em không được chết, em không được bỏ anh lại một mình. Thảo ơi? Thảo? em có nghe anh nói gì không? Thảo……… cậu cứ mãi gọi tên Thảo cho đến khi tiếng còi cứu thương đưa Thảo vào bệnh viện.

- Bác sỹ. Cô ấy sao rồi?

- Hiện tại cô ấy đã thoát khỏi cơn nguy kịch, nhưng cô ấy rất yếu. Cậu có thể vào thăm cô ấy.

- Mà cô ấy sẽ sớm tĩnh lại phải không ạ?

- Cái này thì khó nói.

- ý bác sỹ là sao?

- H