
rèo ra trước, tụi mày đi sau nghe rõ chưa.
Thái trèo lên cây. Đặt chân an toàn, nhảy xuống dưới. Lần lượt
đám con gái nhảy xuống rồi đến đám con trai. Ngọc Thư là người cuối cùng, ba cái chuyện trèo tường với nó dễ như ăn cháo.
Thoát cái 43 cư dân 12A1 đã có mặt trước cổng bệnh viện S.
– Làm sao tụi mình biết được phòng cô ở đâu. Khánh hỏi
– Tụi minh chịa nhạu ra tim. Thục đề nghị.
– Được rồi tụi mình chia ra làm bốn tổ. Tổ nào tìm ra được alo cho những tổ còn lại. Lớp trưởng đại nhân thông báo cho
mọi người
– Nhưng mà tổ một không ai mang điện thoại hết. Nhi tổ trưởng tổ một bất ngờ lên tiếng.
-Được rồi, tao sẽ qua tổ một. Giờ chia nhau ra đi. Nó nhanh chóng giải quyết vấn đề.
15 phút sau
«You are all my life babe, you ́re my sunshine»
MSS is calling
– Alô, Thái bắt máy sao tìm được rồi hả. Tầng mấy, phòng
nhiêu. Ok cảm ơn.Thái tắt máy quay sang thông báo. Tổ hai chú ý
tổ một đã tìm ra phòng cô nằm, tầng năm, phòng 201
– Ê phòng đó là phòng vip lận á. Mai Trang một thành viên của tổ lên tiếng.
– Nhiều chuyện đi thôi. Cả tổ mỗi người một cái cốc đầu lên Mai Trang.
Hiện tại cả lớp đã tập trung trước cửa phòng 201, cả dãy
hành lang chỉ có lác đác vài người đi qua. Bác sĩ đi ra, giật
mình trước lượng người đứng trước mặt mình.
– Mấy đứa là học trò của bệnh nhân Lã Ngọc Thanh Huyền.
– Mọi người đây là bệnh viện trật tự đi. Dạ đúng thưa bác
sĩ. Minh Thái từ tốn trả lời nhưng trong lòng tim đập như đánh
trống giục giã.
-Cô ấy không sao rồi. Mấy đứa vào thăm đi nhưng phải về sớm để còn đi học nữa đấy.
– Dạ tụi con biết rồi. Cảm ơn bác sĩ.
Không ai bảo ai, 12A1 nhẹ nhàng đi vào phòng, cô Huyền đang ngồi trên ghế nhìn ra ngoài cửa sổ.
– Cô, cả đám hét lên chạy lại bu quanh cô
– Mấy đứa này dám trốn học. Về trường mau. Cô đuổi
– Tụi em nhớ cô. Đứa thứ nhất
– Tụi em yêu cô. Đứa thứ hai
– Tụi em yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên. Đứa thứ ba.
– Tụi em bên cô trọn đời. Đứa thứ tư.
– Còn Sam Sam đến đây ăn nè mấy đứa nói luôn đi. Cô Huyền bất ngờ lên tiếng.
Mọi người cùng cười thật tươi.
– Cô ổn rồi, chỉ là chân trái phải bó bột thôi không sao đâu. Mấy đứa mau về đi. Không cô giận bây giờ.
– Không sao!! Giận hờn là gia vị của một tình yêu đẹp. Cả đám đồng thanh.
Có người đau đớn vắt óc cả đêm để làm lành với một người
thế mà bây giờ toàn dân ai ai cũng biết cầu đó. Khóc không ra
nước mắt mà.
– Mấy đứa… Thầy Dương đứng hình, các anh chị đang làm trò gì vậy. Dám ngang nhiên cúp tiết đến đây sao.
Cả đám núp sau cô. Thấy vậy thầy Dương nói tiếp: có một mỹ nhân chống lưng rồi không còn xem tôi ra gì nữa.
Cả đám nhìn thầy bằng ánh mắt ngây thơ nhẹ nhàng lắc đầu
– Được rồi thầy nể cô Huyền tha cho mấy đứa sau đó về trường học tiết cuối biết chưa.
– Dạ biết. Cả đám cùng cười. Mọi người cùng nhau trò
chuyện, cười đùa, chụp ảnh cực nhắng nhít. Thầy cô, học trò
như hòa làm một. Khung cảnh tuyệt đẹp như vậy khiến 12A1 dù cho lớn lên đi đâu chăng nữa mãi mãi không bao giờ quên. Còn đối
với những người lái đò như cô Huyền cơn đau dường như chưa bao
giờ có.
Tại sân bay, một nam thanh niên vóc người cao ráo đang sải
bước trên hành lang. Ba năm quay về quê nhà, cảm giác hồi hộp
xen lẫn thích thú. Anh hít một hơi, không khí cận nhiệt đới
thực sự thoải mái hơn nhiều so với cái lạnh ở Anh quốc.
– 7h30 muội muội đi học rồi. Sẽ buồn lắm cho xem.
Vẫy một chiếc taxi, anh nhanh chóng hòa mình vào không khí của thành phố.
Trong khi đó, 12A1 đang trải qua thời kỳ địa ngục nhất trường Diamond được một thím dạy Anh văn. Người đó chính là cô Phạm
Khánh Lâm. Nghe tên thôi đã biết thím ấy men thế nào rồi vì sao Diamond lại gọi cô là thím ư vì 41 tuổi rồi vẫn chưa có chồng biểu sao. Giờ anh văn của thím ấy chỉ có thể cuộc sống bế
tắc. Chưa bao giờ 12A1 lại thấy ghét thời gian như vậy. Kim phút chậm chạp nhấc từng bước.
– Anh chị có nghe tôi nói không vậy. Học với chả hành 12 rồi có phải nhỏ nhít gì nữa đâu mà động từ bất quy tắc còn
không thuộc. Giờ anh chị muốn tôi sống sao. Thím đập bàn cái
rầm.
– Tội nghiệp cái bàn chắc nó đau lắm. Minh Minh biểu cảm đau khổ quay xuống nói thì thầm với Minh Thái và Ngọc Th