
br/>
– Em đi đi. Lời nói nhẹ như gió thoảng.
– Xin lỗi. Chào Phan tổng. Cô xoay người bước ra ngoài. Áp lưng vào cánh cửa, cô thở gấp.
Cô và anh chỉ cách nhau một lớp cửa nhưng cảm giác như
cách nhau một chân trời. Thật gần nhưng cũng thật xa xôi.
***
– Con về rồi. Ngọc Thư đứng trước cửa nhà kêu to.
– Muội về có cần huynh thuê nguyên ban nhạc luôn không.
– A mệt chết mất huynh còn ở đó nói nữa sao.
– Muội vứt valy ở công ty hại huynh mới đi họp về đã phải nhận hàng giúp muội.
– Muội thương huynh nhất nhà ý.
– Cô đừng có mà nịnh tôi. Lấy được bằng chưa.
– Hai tháng nữa muội bay qua đó lấy.
– Con gái đói bụng không. Mẹ có làm ít bánh trà xanh cho con đấy.
– Yay ôm cái nào. Mẹ con là tuyệt nhất.
– Lên tắm rửa sạch sẽ đi nào. Người con bốc mùi rồi đấy.
– Tuân lệnh mẫu thân.
Gia đình cô bây giờ hạnh phúc quá. Ngày cô rời đi, nghe
được tin ba mẹ cô cũng rút lại đơn ly hôn, cho người lùng sục
khắp nước Anh nhưng cô trốn cũng giỏi lắm. Suốt thời gian ấy cô vừa đi học,vừa đi làm thêm. Những ngày đầu tiên hết sức khó
khăn may sao có Vũ Khang âm thầm bay sang Anh giúp đỡ em gái. Coi
như cô ra đi cũng có cái lợi,cũng có cái hại. Cô cảm thấy có
lỗi với Minh Thái, bạn bè cùng lớp dù sao cũng gắn bó với
nhau hơn một năm trời lúc ra đi lại không thèm từ biệt ai hết.
Thiệt có lỗi quá đi mất.
***
– Ngọc Thư. Cô đưa mắt về phía cửa sổ, vô thức nhìn sang cửa
sổ đối diện. Bên ấy cửa đóng im lìm. Lại ảo tưởng có người
đang gọi.
– Aigoo, mày bị ám ảnh quá rồi. Minh Thái với mày kết thúc rồi. Không còn gì nữa. Đừng nhớ nhung người ta chi.
– Ngọc Thư.
– Damn, mày bị ảo tưởng rồi.
– Huynh gọi muội đấy.
– Ơ… Sao huynh không gõ cửa.
– Gõ muốn gãy cả tay. Hợp đồng ba bảo huynh đưa cho muội.
– À phải rồi.
– Chưa có bằng dám đi cửa sau xin việc.
– Aigoo xã hội bây giờ vậy mà. Sao trách muội được. Là muội đang đóng góp sức mình vào xây dựng công ty.
– Lắm lời.
– Mà khi nào huynh với Thuỳ tỷ cưới vậy hả. Ây da muội chờ
lâu quá rồi. Khi nào muội mới được ẵm cháu vậy. Ôi cháu ơi, cô hóng cháu quá. Cháu mau ra đời đi.
– Con nhỏ này,liên quan gì chứ.
– Có người mặt đỏ rồi. Hihi muội đi xin chữ ký của đối tác đây. Bye huynh
– Muội… đánh bài chuồn sao.
***
– Số mày đúng số con mực nha Thư, vừa mới từ hang cọp trở về
lại lầm lũi vào đấy tiếp. Ây da thời buổi này xin việc thật
khó quá đi nha.
– Vừa đi vừa nói tự kỷ à.
– Ơ… Minh Thái. Xấp hợp đồng rơi xuống.
– Lẩn quẩn quanh khu nhà tôi làm gì. Em không phải tôi cho em đi rồi sao. Hay nhớ thương tôi quá nên quay lại.
– Ảo tưởng vừa thôi. Tôi đến có việc.
– Tôi đói, tôi muốn đi ăn.
– Tôi ăn rồi mặc kệ cậu.
– Tôi xưng em là em, em phải xưng tôi là anh chứ. Minh Thái ngây thơ.
– Fu…
– Cứ nói thẳng ra. Tôi với em không phải ngại.
– Fuck. Ngọc Thư bực mình, ngày xưa đã mặt dày bây giờ còn dày hơn.
– Nếu em muốn chúng ta có thể làm ở nhà tôi hay khách sạn.
– Phan Minh Thái ơi là Phan Minh Thái, mặt anh dày quá rồi.
– Tốt cuối cùng cũng chịu gọi một tiếng anh. Cứ thế phát
huy. Còn bây giờ đi ăn nào. Em muốn ăn cái gì. Lẩu cá Thái nhé à không lẩu thái cay lắm em không ăn được. Tự nhiên mắt Ngọc
Thư cay xè, khẩu vị của cô, anh còn nhớ rõ như vậy sao.
– Nấu mì cho tôi ăn đi. Ngọc Thư buộc miệng.
– Bao nhiêu năm như vậy cũng không từ bỏ món ấy. Được rồi về nhà thôi tôi nấu cho em ăn.
Ngọc Thư đi loanh quanh trong phòng khách, cách trang trí của
Minh Thái vẫn giống như ngày xưa, gọn gàng,ngăn nắp, cái nào ra cái đó rất khoa học.
– Thư heo, em … à … tôi …
– Bao nhiêu tuổi đầu rồi còn gọi tôi như vậy nữa. Muốn ăn đập sao.
– Tôi không biết nấu mì.Ngọc Thư ngã ngửa hèn gì đứng lấm lét nhìn cô như vậy.
– Để đó tôi nấu cho. Ngọc Thư xắn tay áo,tiến vào bếp. Sau
một hồi cuối cùng hai tô mì nghi ngút khói được đem ra bàn ăn.
– Ngon không. Ăn từ từ thôi làm như bị bỏ đói vậy.
– Ai dạy em nấu vậy ngon quá đi. Khụ khụ. Minh Thái ho đặc sụa
– Đã bảo ăn từ từ rồi còn, nghẹn rồi đấy. Nước này. Minh
Thái uống nước, Ngọc Thư vuốt ngực anh cho đống mì mau trôi
xuống dạ dày.