
r/>– Vậy mà lạnh lùng với tất cả ôi đào đâu ra được người như boss Minh Thái nhỉ.
Từng lời lọt hết vào tai Ngọc Thư.
– Minh Thái trong năm năm không có em anh sống vẫn tốt quá.
***
– Minh Thái sao cháu lại không đồng ý với hợp đồng. Không phải hôm trước chúng ta đã thảo luận xong rồi sao.
– Chủ tịch Lê những điều khoản hợp đồng này bên công ty cháu chẳng phải chịu thiệt rất nhiều sao.
– Nhưng…
– Chủ tịch nếu không thể sửa lại hợp đồng thì xin lỗi chúng cháu không thể hợp tác được ạ.
– Minh Thái sao cháu lại…
– Chào chủ tịch cháu xin phép. Anh đến với mục đích trao
đổi lại một vài vấn đề nhỏ rồi nhanh chóng ký hợp đồng nhưng Ngọc Thư đột ngột về khiến anh có chút thay đổi kế hoạch. Cô
quên anh thật ư, anh muốn xem cô còn giả vờ được đến khi nào.
Hai bên công ty không hợp tác được chắn chắc chủ tịch thế nào
cũng sẽ nghĩ cách lấy bằng được chữ ký của anh bởi đây là
một món hời không dễ gì bỏ qua. Rồi cũng có lúc tự Ngọc Thư
tìm đến anh.
– Sao mặt ba khó coi thế bộ hợp đồng có chuyện gì sao.
– Thằng nhóc Minh Thái bỗng nhiên hôm.nay lại giở chứng không
chịu ký hợp đồng. Trong khi hai bên đã thoả thuận ổn hết rồi.
Ba Thư thở dài, còn cô lặng thinh. Có phải vì cô mà hợp đồng
không được ký.
– À mà ba con về đây không chỉ đoàn tụ gia đình đâu còn kiếm việc làm nữa. Con định xin vào làm việc ở công ty.
– Hà hà tốt con muốn có việc làm,ta cho con nhưng con phải lấy được chữ ký của Minh Thái, con được nhận.
– Chuyện này…
– Ta cho con ba ngày.
-Sao nhanh vậy ba.
– Một hợp đồng béo bở không nên để lâu. Coi như cho con lấy công chuộc tội. Ráng mà làm tốt.
– Con biết rồi.
Ngọc Thư thở dài, cô đi bộ về nhà thay vì taxi. Lâu ngày mới về lại quê nhà đường không còn nhớ rõ nữa. Là cô thay đổi
sao.
Píp. Tiếng còi xe hơi kéo cô về lại hiện thực. Khỉ thật cô
đi bộ ảnh hưởng gì tới chiếc Porsche màu bạc đó chứ. Tiếng
còi vang lên lần hai.
– Này bộ đường đông lắm hay sao. Tôi cản các người à.
– Bao năm rồi vẫn ăn nói như vậy. Người đàn ông bước xuống
chiếc xe, cơ bắp không giấu nổi dưới lớp áo sơmi trắng.
– Minh…Minh Thái. Ngọc Thư sững lại
– Sao thế tên tôi xa lạ đến vậy hả. Dù sao cũng là lớp
trưởng của cậu nguyên một năm 12 cơ mà. Lên xe đi tôi đưa cậu về.
– À… ưm…
Minh Thái mở cửa xe, nắm lấy tay Ngọc Thư đẩy vào ghế bên cạnh tài xế.
– Cài dây an toàn vào. Minh Thái nhắc nhở. Bộ bên Anh người
ta lái xe không thắt dây an toàn sao. Anh rướn người về phía
Ngọc Thư, lấy dây an toàn thắt lại cho cô.
– Cảm ơn. Cô lí nhí, từ khi nào trước Minh Thái cô lại không tự tin như thế này chứ.
Không biết là Ngọc Thư quá mệt hay Minh Thái chạy xe quá êm
chỉ một chốc cô đã ngủ gục. Khẽ liếc mắt qua bên cạnh, Ngọc
Thư đang tựa đầu vào kính xe ngủ.
– Tính xấu ăn sâu vào máu em rồi. Anh mỉm cười. Cô ngủ rồi
coi như anh không biết nhà cô nhé. Minh Thái lái xe đưa Ngọc Thư
về nhà mình.
Lúc cô tỉnh dậy đã là 4 giờ chiều.
– Ngủ ngon chứ. Mắt Minh Thái vẫn chăm chăm nhìn bản hợp đồng.
– Xin lỗi, làm phiền Phan tổng rồi. Cây bút đang kí xoẹt xoẹt trên giấy dừng lại khi nghe câu nói ấy.
– Phan tổng. Từ khi nào em và tôi lại xa cách như vậy.
– Tôi, tôi phải về rồi. Cảm ơn Phan tổng đã cho tôi quá giang.
– Nhà tôi bộ muốn đi là đi sao. Minh Thái tiến về phía Ngọc Thư. Ai cho phép em đi.
– À tôi có chân thì tôi đi.
– Tôi không cho phép em đi. Anh càng tiến tới, cô càng lùi về phía sau đến khi lưng cô đụng vào cánh cửa.
– Phan tổng à chúng ta…
– Sao. Anh chống một tay lên cánh cửa, cúi sát xuống mặt cô.
Hơi thở nam tính của anh phả vào mặt khiến cô chịu không nổi.
– Chúng ta kết thúc từ năm năm trước rồi Phan tổng. Mặt Thái đanh lại.
– Kết thúc? Em bỏ tôi lại đây trốn chạy sang Anh quốc bây giờ trở về lại bảo chúng ta kết thúc. Ngọc Thư là tôi sai sao. Em
nói đi. Tôi luôn luôn nắm chặt lấy tay em, em buông tay tôi trước.
Tôi dằn vặt bản thân vì tôi mà em chịu tổn thương rất nhiều
đến lúc tôi muốn bù đắp cho em em lại bỏ tôi mà đi. Mắt anh
xoáy sâu vào mắt cô khiến cô phải né đi chỗ khác. Cô không đủ
dũng khí mà nhìn vào mắt anh. Cô sợ mình sẽ mềm lòng như
trước đây.
Minh Thái mở cánh cửa sau lưng Ngọc Thư.<