XtGem Forum catalog
Lớp Trưởng Và Tôi

Lớp Trưởng Và Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324821

Bình chọn: 8.5.00/10/482 lượt.

ần khác. Cậu có tư cách gì để nói cậu yêu cô đây.

– Ngọc Thư, xin lỗi em.

Người ta nói con trai chỉ khóc vì người con gái anh ta yêu.

***

Minh Thái quay lại bệnh viện sau khi ăn vội tô mỳ tôm. Mọi người ngạc nhiên nhìn cậu.

– Chẳng phải mẹ đã bảo con về rồi sao Thái.

– Nhưng con quay lại thì sau chứ cô ấy là bạn gái con.

– Mày lên sân thượng với tao đi Thái, tao cần nói chuyện với mày.

Minh Thái theo Thiên Duy lên sân thượng của bệnh viện.

– Có chuyện gì vậy tao đang gấp mà.

Bốp, má Minh Thái bất ngờ hưởng trọn cú đấm của Thiên Duy. Khoé môi Thái chảy ít máu.

– Mày còn dám nói là gấp hả. Chẳng phải tao nói mày tránh xa Thanh Nhi ra rồi cơ mà. Một lần vẫn còn chưa đủ với mày hay sao. Mày có biết anh Khang đang có ý định mang Thư sang Anh quốc không hả. Tao điên với mày quá.

– Vũ Khang … anh ấy … Minh Thái mấp máy môi.

– Hài lòng rồi chứ. Tao không thể giúp mày được nữa đâu. Tự mà lo liệu lấy tao chỉ có thể thông báo vậy thôi. Thiên Duy bỏ đi.

Cơn gió nhẹ thổi qua mái tóc rối của Minh Thái, một giọt nước mắt khẽ rơi.

– Chắc cậu cũng nghe Thiên Duy nói tôi sẽ đưa Ngọc Thư ra nước ngoài. Tránh cậu càng xa càng tốt. Giọng Vũ Khang có phần gay gắt.

– Anh… Mang cậu ấy đi đi. Vũ Khang ngạc nhiên. Em chỉ khiến
cậu ấy bị tổn thương nếu vậy tốt nhất đừng để chúng em gặp
nhau nữa.

– Tốt nếu cậu đã nói như vậy thì mong cậu hãy thực hiện
lời nói của mình. Xin lỗi, alo con nghe. Cái gì ạ. Con xuống
liền. Ngọc Thư tỉnh lại rồi.

– Anh xuống trước đi. Em sẽ xuống liền.

– Cậu đừng xuống thì tốt hơn. Cơ thể Minh Thái bất động,
máu cậu dường như chẳng còn đủ vận tốc để bơm lên trái tim
đang chằng chịt vết thương của Thái.

Thế giới của cậu lại một lần nữa nhuốm màu đen sao. Thà như
vậy còn hơn để Ngọc Thư chịu tổn thương thêm một lần nữa. Minh
Thái hít ngụm khí lạnh vào phổi, cậu đi xuống phòng bệnh của Ngọc Thư.



Ngón tay Ngọc Thư khẽ cử động, mắt nó nặng trĩu chỉ muốn
nhắm nghiền. Thực sự tay chân nó rã rời, đầu đau như búa bổ.

– Bác sĩ,bác sĩ. Nó nghe thấy tiếng của ba.

Đôi mắt khó nhọc mở mẹ nó đang đứng rất gần, khuôn mặt bà
sao tiều tụy thế, mắt mẹ sưng húp. Mẹ khóc nhiều đến vậy sao. Nó muốn hỏi nhưng chẳng thể cất nổi lời, cổ họng nó khô
khốc. Bác sĩ tới,mọi người tản ra.

– Ổn rồi, em không phải lo nữa. Con bé qua cơn nguy hiểm rồi.
Chỉ cần ở lại vài hôm để anh kiểm tra não bộ một lần nữa,
nếu không có di chứng gì thì sẽ sớm được xuất viện thôi. Hiện con bé mới tỉnh lại nên mọi người hạn chế vào đông nhé.

– Em biết rồi, cảm ơn anh Hưng. Mẹ nó cảm ơn rối rít

– Không có gì. Anh đi trước.

– Vâng anh đi.

Mẹ nó chào chú Hưng, lập tức quay lại xem nó thế nào.

– Em ra ngoài cho y tá chăm sóc nó đã. Con vừa tỉnh lại để
cho nó nghỉ ngơi một chút rồi vào thăm sau. Mẹ nó gật đầu, đi
ra ngoài.

***

Ngọc Thư đã nhớ lại những kí ức đã mất. Đã có quá nhiều
thứ xảy ra nhất thời nó chưa giải quyết được hết. Ba mẹ, Minh
Thái, mọi chuyện khiến đầu nó muốn điên lên.

– Chị ơi. Cô y tá quay lại.

– Cô cần gì. Y tá ân cần hỏi nó.

– Chị cho em cốc nước. Với cả chị nói ba mẹ vào đây hộ em
nhé. Em cảm ơn. Nó nói rành mạch, mọi chuyện nó sẽ giải
quyết hết trong hôm nay.

***

– Thư con sao rồi. Làm ba mẹ sợ quá.

– Ba mẹ chuyện ly hôn của hai người… vẫn tiếp tục sao. Nhất
thời ba mẹ nó im lặng, họ không thể ngờ bé con ấy nhớ lại
hết bao gồm cả chuyện ly hôn của họ.

– Chúng ta đừng nói về chuyện này nữa được không.

– Ba… sống với nhau một thời gian lâu như vậy hai người vẫn quyết định ly hôn.

– Đây là chuyện của người lớn còn không nên xem vào.

– Lúc nào ba mẹ cũng nói như vậy. Ba mẹ có bao giờ nghĩ
đến cảm nhận của con và anh Khang. Sao ba mẹ ích kỷ quá vậy.
Khoảng thời gian vui vẻ trước đây của gia đình mình tất cả là
giả dối sao. Ba mẹ đã chăm sóc con khi con bị mất trí nhớ cả
một thời gian dài như vậy mà hai người vẫn khăng khăng ly dị.

– Bình tĩnh đi nào con gái. Ba mẹ sẽ suy nghĩ lại được chứ.

– Nếu ba mẹ vẫn cứ giữ quyết định ấy thì con xin lỗi coi như con chưa từng tồn tại.

Nó lạnh lùng. Con sẽ biến mất cho ba mẹ xem. Ba mẹ Ngọc Thư đưa mắt nhi