
hời điểm tập trung các tầng lớp của giới doanh nhân.
Phóng viên báo chí cũng tham gia không ít. Hàng loạt phóng viên tay cầm
micro có gắn logo của đơn vị mình, vây quanh bục sân khấu như thủy triều dâng.
Lễ trao thưởng chính thức bắt đầu. Điền Điền chẳng hề
có chút hứng thú gì với những bài phát biểu dài dằng dặc. Chỉ đến khi
Liên Gia Kỳ lên bục, cô mới bắt đầu tập trung tinh thần. Tối nay, anh ta mặc bộ đồ lễ phục của quý ông nước Anh, bên ngoài là áo com lê màu sẫm, bên trong là áo sơ mi màu xanh lam và cà vạt màu xanh sậm. Nơi ngực áo
có điểm nhấn trang trí trên túi. Anh ta đứng trên bục chủ tịch vô cùng
có sức hút. Khác với người trước nói dài lê thê, lời phát biểu của anh
ta cực kỳ ngắn gọn, chẳng thừa dù chỉ một câu. Nhiều lắm thì chỉ khoảng
năm phút là nói xong.
Bài phát biểu của Liên Gia Kỳ kết thúc
không lâu thì lễ trao thưởng bước sang buổi tiệc rượu. Khi buổi tiệc bắt đầu, họ sắp xếp phỏng vấn Liên Gia Kỳ ở một phòng tiếp khách nhỏ. Anh
ta ngồi trên bàn phỏng vấn, phía dưới, các phóng viên vây quanh tranh
nhau hỏi, còn có không ít người quan tâm và quan khách đặc biệt đến xem. Điền Điền và Hoắc Khởi Minh là hai người trong số đó. Cô nhìn chằm chằm vào Liên Gia Kỳ bằng ánh mắt vô cùng căm hận, còn đôi môi thì nhếch lên một đường cong lạnh lùng.
Vì đối tượng là nhân vật trong
giới kinh doanh nên phóng viên đều hỏi các nội dung có liên quan mà hầu
như không đề cập đến những tin đồn vớ vẩn. Nhưng trong số những người
đến xem, có một nữ sinh chú ý lắng nghe, mãi sau mới mạnh dạn mỉm cười,
giơ tay xin hỏi: “Tôi không phải là phóng viên nhưng cũng có một câu
muốn hỏi anh Liên. Xin hỏi, anh Liên đã có bạn gái chưa vậy?”
Cô gái đó rất xinh đẹp, nụ cười đặc biệt ngọt ngào. Bên cạnh cô còn có một chàng trai trẻ. Rõ ràng anh ta cảm thấy cực kỳ khó chịu với câu hỏi của người bạn gái đi cùng nhưng lại không dám nổi giận với cô. Đôi mắt anh
ta nhìn vào Liên Gia Kỳ như có mùi thuốc nổ.
Câu hỏi của cô
gái làm rộ lên một tràng cười. Liên Gia Kỳ cũng mỉm cười, nhưng trong
ánh mắt anh ta lại chẳng hề gợn lên một chút tiếu ý. Anh ta trả lời bằng giọng lịch sự và lạnh lùng: “Xin lỗi vị tiểu thư này, tôi xin không trả lời những câu hỏi mang tính chất riêng tư.“
Anh ta vừa dứt
lời thì Điền Điền bỗng đứng bật lên trong đám đông, lên tiếng: “Vậy thì
thưa anh Liên, tôi có thể hỏi một câu không mang tính chất riêng tư được không?”
Ánh mắt Liên Gia kỳ nhìn về phía người hỏi và sững
sờ thấy khuôn mặt của Điền Điền. Cô nhìn thẳng vào mắt anh ta, không cho anh ta có cơ hội từ chối rồi lập tức đưa ra câu hỏi của mình: “Không
biết anh Liên có biết, một buổi tối mấy hôm trước, thành phố này xảy ra
một vụ tai nạn giao thông do một công tử con nhà giàu lái xe đâm vào
người đi đường không? Hai ngày nay, chuyện này đã trở thành tiêu điểm
của dư luận. Tôi muốn hỏi, với tư cách là một công tử con nhà giàu, anh
Liên thấy thế nào về việc này?”
Câu hỏi nhạy cảm không phù
hợp với nội dung của buổi phỏng vấn khiến các phóng viên và những người
tham dự đều vô cùng bất ngờ. Ngoài ra, họ cũng hết sức chú ý, mọi ánh
mắt đều dồn về phía Liên Gia Kỳ, chờ đợi câu trả lời của anh ta.
Liên Gia Kỳ im lặng như hóa đá, chẳng hề biểu lộ chút cảm xúc nào. Mãi sau,
anh ta mới chậm rãi lên tiếng: “Thực ra, nếu tách ba chữ ‘con nhà giàu’
ra thì chuyện này là một vụ tai nạn giao thông bình thường. Nhưng nếu
thêm chủ ngữ ‘con nhà giàu’ thì dường như tính chất câu chuyện lại hoàn
toàn khác. Với điều này, tôi chỉ muốn nói một câu, dù người lái xe gây
tai nạn là ai, họ đều phải chịu trách nhiệm trước pháp luật như nhau.
Không thể vì là con nhà giàu đâm xe vào người khác thì tự nhiên họ trở
nên đáng ghét hơn, không thể nào dung thứ.”
Câu trả lời của
Liên Gia Kỳ nói về đạo lý mọi người đều bình đẳng trước pháp luật, khiến không ít người nghe gật đầu tán đồng. Nhưng Điền Điền lại nhếch môi
cười lạnh lùng mỉa mai: “Anh Liên, vậy tôi lại hỏi một câu nữa. Rất
nhiều vị công tử con nhà giàu vì gia đình có tiền, trong đầu lúc nào
cũng có tư tưởng ‘tiền có thể giải quyết được tất cả’. Họ hoàn toàn
không hề coi trọng tính mạng của người khác, họ lái xe quá tốc độ gây
náo loạn trong thành phố khiến đường phố biến thành đường đua, đâm chết
người cũng chẳng hề quan tâm, còn nói cùng lắm đền tiền là được. Xin hỏi anh Liên, anh nghĩ thế nào về những lời nói ngông cuồng như vậy?”
Liên Gia Kỳ lại im lặng một lát, chẳng hề tỏ chút cảm xúc gì, nhìn như thể
vô cùng bình tĩnh nhưng đôi lông mày rậm của anh ta đã bất giác chau
lại. Thấy Điền Điền từng bước dồn ép mình, ánh mắt anh ta trở nên vô
cùng phức tạp, vừa tức giận vừa lo lắng, vừa phiền não vừa bực tức, lại
chẳng biết làm gì, nhưng anh ta vẫn cố gắng giữ giọng bình tĩnh: “Lời
nói đó tất nhiên là hoàn toàn sai.”
“Nói như vậy, anh Liên tuyệt đối không tán đồng với cách nghĩ đó, đúng không?”
Câu hỏi này khiến Liên Gia Kỳ không thể phủ nhận được. Tuy biết là Điền
Điền đang nhằm vào mình nhưng anh ta chỉ có thể gật đầ