
t nghiệp một
trường cấp ba. Học sinh ở trường này, đặc biệt là nữ sinh đều ngưỡng mộ
đại danh Hạ Lỗi “Number One”. Sau khi quen Điền Điền ở trường đại học,
Du Tinh thường cùng cô buôn chuyện thời cấp ba, đặc biệt là về anh chàng lớp trưởng Hạ Lỗi đẹp trai này.
“Chắc chắn là cậu cũng có ấn tượng về anh Hạ Lỗi ở trường cấp ba của chúng ta chứ? Tớ dám khẳng định là nữ sinh trong trường không có ai là không biết anh ấy. Anh ấy thật
là đẹp trai. Nghe nói, có rất nhiều nữ sinh viết thư tình gửi cho anh ấy đấy. Theo tớ được biết, lớp chúng tớ cũng có mấy người. Tớ còn nhớ có
lần, hai cô bạn đã vì anh ấy mà đánh nhau trước cổng trường. Lúc đó,
chuyện này đã nổi tiếng khắp toàn trường. Có điều, sau khi tốt nghiệp
thì tớ không gặp lại anh ấy nữa. Nghe nói, anh ấy đến Bắc Kinh làm người mẫu rồi.”
Điền Điền mỉm cười nói cho cô bạn biết: “Đương
nhiên là tớ có ấn tượng rồi. Bây giờ vẫn còn ấn tượng rất sâu sắc là
đằng khác. Anh Hạ Lỗi sống ở tầng trên khu nhà tớ ở. Bây giờ, đúng là
anh ấy đang làm người mẫu cho một công ty ở Bắc Kinh. Năm nào anh ấy
cũng về nhà ăn Tết và đến nhà tớ chúc Tết.”
Biết được hóa ra
Điền Điền và Hạ Lỗi là hàng xóm tầng trên tầng dưới đã quen nhau nhiều
năm, Du Tinh lại hỏi thêm mấy câu. Cô nàng dễ dàng nhận ra mọi điều qua
đôi má đỏ ửng của Điền Điền: “Có phải cậu cũng thích Hạ Lỗi không?”
Điền Điền đỏ mặt chối: “Cậu đừng đoán mò.”
Cô không thừa nhận, Du Tinh cũng không “dùng hình bức cung” mà chỉ thi
thoảng lại trêu đùa cô. Bề ngoài cô luôn nói Du Tinh đoán mò nhưng trong lòng lại rộn ràng niềm vui ngọt ngào.
══════ ☾☼ ☀ ☁ ☂ ☃ ══════
Tuy nhiên, lần này khi nghe Du Tinh nhắc đến Hạ Lỗi, Điền Điền không thể
vui nổi, trái lại vô cùng chua xót. Cô cũng chẳng có hứng thú trả lời
những câu hỏi của cô bạn mà chỉ nói qua loa đại khái cho xong.
Cảm thấy tâm trạng Điền Điền đang suy sụp, Du Tinh bèn hẹn cô ra ngoài:
“Đừng ngồi ủ dột ở nhà một mình nữa. Ra ngoài thư giãn cho nhẹ nhõm đi.
Trưa nay, tớ và Thiên Vũ vừa đến khách sạn Hoàng Triều ăn trưa. Bây giờ, chúng tớ đang uống cà phê ở đó. Là cà phê Brazil đấy. Thơm lắm! Uống
vào cảm nhận được ngay. Cậu cũng đến nếm thử xem.”
Sau khi
nghỉ đông, tần suất qua lại của Du Tinh và La Thiên Vũ càng nhiều hơn.
Điền Điền bất chợt hỏi lại cô: “Có phải cậu và La Thiên Vũ đã chính thức hẹn hò không?“
Du Tinh không trực tiếp trả lời câu hỏi này:
“Sao cứ phải là hẹn hò, bạn bè bình thường không thể cùng ra ngoài chơi
sao? Được rồi. Cậu mau đến đây đi.”
Một mình ngồi buồn ở nhà cũng chẳng ích gì, Điền Điền bèn thay quần áo ra ngoài đi tìm Du Tinh.
✿◕ ‿ ◕✿ ❀◕ ‿ ◕❀ ❁◕ ‿ ◕❁
Khách sạn Hoàng Triều nằm ở ngã tư trung tâm thành phố. Đây là một khách sạn
năm sao nguy nga tráng lệ. Trước đây, Điền Điền chưa từng đến những nơi
như thế này. Sau khi bước vào nghề người mẫu, có lần cô đã nhận công
việc trong lễ khánh thành của một công ty tại nhà hàng ở đây, coi như là lần đầu đến chốn cao cấp này.
Nhưng lần đó, Điền Điền cũng
chỉ mặc áo xường xám, đi giày cao gót đứng ở phòng tiệc tầng ba có nửa
ngày thôi. Cô không thể nào đi xem những nơi khác được. Thế nên, quán cà phê ở đâu cô còn không biết. May mà Du Tinh đứng ở ngoài cửa đợi và dẫn cô đến tận sofa êm ái. Hóa ra, nó nằm ở một góc vô cùng yên tĩnh.
Thấy Điền Điền, La Thiên Vũ liền mỉm cười: “Đã lâu không gặp. Lúc nào chúng ta lại cùng đi đánh tennis nhé!”
Cô buột miệng đáp: “Cũng được ạ! Thời gian trước, tôi khá bận, bây giờ đang trong kỳ nghỉ nên cũng rảnh rỗi hơn nhiều.”
“Vậy tôi gọi điện cho Khởi Minh xem cậu ấy thế nào. Nếu cậu ấy rảnh thì chiều nay, chúng ta cùng đi.”
La Thiên Vũ nhanh chóng gọi điện cho Hoắc Khởi Minh nhưng chỉ có thư ký
của anh ta nghe máy: “Xin lỗi anh La. Anh Hoắc đang họp, là cuộc họp do
Chủ tịch đích thân chủ trì. Tôi nghĩ, chiều nay chắc anh ấy cũng không
tiện nghe điện thoại đâu. Đợi anh ấy họp xong, tôi sẽ báo anh ấy gọi
điện lại cho anh được không ạ?”
Hoắc Khởi Minh không đến
được, ba người cũng từ bỏ luôn ý định đến câu lạc bộ tennis mà ngồi lại
uống cà phê và tán gẫu. Phần lớn là Du Tinh và La Thiên Vũ nói chuyện,
Điền Điền có xen vào cũng chỉ vài câu.
Ánh đèn lung linh
trong phòng, không khí thoang thoảng mùi hương hoa. Ở một góc nhỏ sau
đài phun nước có kê một chiếc đàn dương cầm. Nhạc công đang chơi một bản nhạc rất du dương. Nhìn về phía đó, Điền Điền một tay chống cằm, một
tay vô thức gõ trên mặt bàn theo tiết tấu của bản nhạc.
Khi
cô đang thả hồn theo điệu nhạc thì từ cầu thang bộ bên cạnh chỗ đặt
chiếc đàn xuất hiện một đôi nam nữ sánh vai nhau bước xuống. Người con
trai cao lớn tuấn tú, người con gái dịu dàng xinh đẹp. Họ đứng bên nhau
thật là xứng đôi. Nhưng Điền Điền vừa liếc nhìn thì thái độ khinh bỉ đã
lộ rõ trong ánh mắt, vì cô nhận ra đó chính là Liên Gia Kỳ và Hoắc Lệ
Minh. Tuy vị thiên kim của Chủ tịch Hoắc này câm điếc bẩm sinh nhưng rõ
ràng anh ta vẫn cam tâm tình nguyện đến bên cô ta