
c rồi. Vậy đợi cô
thi xong, tôi sẽ liên lạc lại nhé!”
Cuối cùng, kỳ thi
cũng kết thúc. Nhà trường bắt đầu cho nghỉ đông. Ngay ngày đầu tiên được nghỉ, Điền Điền đã nhận được điện thoại của Hoắc Khởi Minh. Anh ta hỏi
cô có hứng thú tham gia một triển lãm tranh không. Cô thành thật trả
lời: “Triển lãm tranh à? Nhưng tôi không hiểu về hội họa lắm đâu.”
“Không sao. Nói thực là tôi cũng không có hứng thú lắm. Có điều ông già tôi nhất định muốn tôi phải tham gia.”
“Tại sao?”
“Đến nơi cô sẽ biết. Thế nào? Diệp tiểu thư, cô có nể mặt tôi không đây?”
Điền Điền chỉ có thể chấp nhận lời mời của Hoắc Khởi Minh mà thôi. “Vậy được rồi.”
“Chín giờ sáng mai tôi đến đón cô nhé! Địa chỉ nhà cô ở đâu vậy?”
Điền Điền vội từ chối. “Anh không cần đến đón tôi đâu. Nhà tôi ở khu phố cổ, đường lòng vòng khó tìm lắm. Anh cứ nói địa chỉ, tôi tự đến là được
rồi.”
Sáng hôm sau, Điền
Điền tự mình tìm đến nơi tổ chức triển lãm tranh. Hoắc Khởi Minh đã đứng ở sảnh đợi cô, mỉm cười: “Cô rất đúng giờ.”
Vào thang máy,
họ đi thẳng lên tầng thượng. Cả tầng này được bài trí thành một trung
tâm triển lãm. Điền Điền vừa nhìn tên họa sĩ thì bỗng hiểu ra: Triển lãm tranh cá nhân Hoắc Lệ Minh. Hoắc Khởi Minh, Hoắc Lệ Minh, rõ ràng là
anh chị em có quan hệ máu mủ.
Cô lập tức buột miệng hỏi: “Anh Hoắc, cô Hoắc Lệ Minh này là chị gái hay em gái của anh vậy?”
Hoắc Khởi Minh trả lời, giọng nói có vẻ mỉa mai kỳ quái: “Cứ coi như là em gái đi.”
Điền Điền không hiểu, phải là phải, không phải là không phải, cái gì gọi là
“cứ coi như là em gái” chứ? Cô tròn mắt nghi hoặc nhìn anh ta. Tuy cô
không hỏi nhưng ánh mắt lại giống như một dấu hỏi to đùng.
“Mẹ tôi chỉ sinh được mình tôi. Người gọi là em gái này chính là con gái của ông già tôi với người phụ nữ khác ở bên ngoài.”
Hoắc Khởi Minh giải thích với thái độ khinh thường. Điền Điền không ngờ hóa
ra lại là như vậy. Cô lập tức giữ vẻ thận trọng, không hỏi thêm điều gì
nữa.
Lễ khai mạc triển lãm tranh diễn ra hết sức long trọng.
Chủ tịch Hội đồng quản trị Hoắc đích thân đến dự. Ông cũng được mở mày
mở mặt với triển lãm tranh cá nhân của con gái. Nữ họa sĩ trẻ mặc chiếc
váy trắng nở nụ cười như hoa. Khi trả lời phỏng vấn, cô phát âm không
được chuẩn lắm, cứ như học cách nói tiếng Trung Quốc của người nước
ngoài vậy. Điền Điền đoán có thể cô ấy lớn lên ở nước ngoài nên nói
tiếng Trung không trôi chảy lắm.
Hoắc Khởi Minh chẳng hề để ý gì đến
bố và cô em gái đang đứng trên bục. Sau khi nhìn một lượt khắp phòng,
nét mặt anh ta bỗng như lộ vẻ vui mừng trên sự đau khổ của người khác:
“Ây dà! Liên Gia Kỳ vẫn chưa đến.”
Điền Điền nghe mà sững người, buột miệng hỏi: “Anh ta cũng đến sao?”
Dứt lời, cô mới cảm thấy câu hỏi của mình có chút ngớ ngẩn. Liên Gia Kỳ đã
từng là khách quý của Chủ tịch Hoắc, vậy nên thiên kim tiểu thư nhà họ
Hoắc mở triển lãm tranh long trọng như vậy, anh ta đương nhiên nên đến
chúc mừng.
Hoắc Khởi Minh cũng gật đầu khẳng định: “Người khách đầu tiên mà ông già tôi mời chính là cậu ta đấy.”
Sau khi lễ khai mạc kết thúc, triển lãm tranh chính thức mở cửa cho khách
vào xem. Điền Điền không hiểu hội họa lắm nên tùy hứng đi một vòng. Cô
để ý thấy Hoắc Lệ Minh lại đi ra cửa mong ngóng ai đó, nét mặt có vẻ rất sốt ruột. Điền Điền không khỏi có phần tò mò ngầm để ý xem cô ấy đang
đợi ai. Nhưng đến tận khi Hoắc Khởi Minh quyết định đưa cô rời khỏi
triển lãm, dường như người Hoắc Lệ Minh đợi vẫn chưa đến. Khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy thất vọng. Nụ cười tươi như hoa nở ban đầu không quay trở
lại nữa.
Ra khỏi buổi triển lãm, khi đang đứng đợi ở cửa thang máy, Hoắc Khởi Minh thản nhiên đặt một tay lên vai Điền Điền,
giọng có vẻ thân mật, không còn khách sáo nữa: “Trưa nay, đi ăn cơm cùng tôi nhé! Tôi biết có một nhà hàng Ý rất ngon, cách đây cũng không xa
lắm.”
Thấy bàn tay đó đặt lên vai mình, trong lòng Điền Điền cũng có
chút lúng túng. Các cô gái trẻ rất để ý chuyện tiếp xúc chân tay với
người khác giới. Cô cảm thấy mất tự nhiên, nhưng nếu né tránh thì lại có chút không nể mặt Hoắc Khởi Minh. May mà lúc này, thang máy đã dừng,
cửa từ từ mở ra. Cô cố nhẫn nại một chút, đợi người trong thang máy đi
ra, cô liền bước vào, thuận thế để tuột bàn tay Hoắc Khởi Minh xuống.
Cửa thang máy đã mở hẳn, không ngờ bên trong lại chính là Liên Gia Kỳ.
Anh ta vội vàng bước ra, nhưng khi nhìn thấy họ thì sững người lại. Vừa
thấy Liên Gia Kỳ, trong nháy mắt, gương mặt Điền Điền đã lạnh như băng.
Con người này đúng là cái gai trong mắt cô. Cô chỉ hận không thể diệt
trừ anh ta tận gốc.
Thấy Liên Gia Kỳ vội vàng bước ra, Hoắc
Khởi Minh nhếch mép cười mà như không, cất lời: “Gia Kỳ, cuối cùng cậu
cũng đã tới. Em gái tôi đợi cậu lâu lắm rồi đấy!”
Hoắc Khởi
Minh vừa dứt lời thì giọng nói vui mừng của Hoắc Lệ Minh đã vang lên từ
phía sau: “Gia Kỳ, cuối cùng anh cũng đến rồi.”
Giọng phát âm không chuẩn, lại có phần ngây