Luôn Có Người Đợi Anh

Luôn Có Người Đợi Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324332

Bình chọn: 8.5.00/10/433 lượt.

thơ đáng yêu, Hoắc Lệ Minh hớn hở chạy
đến, thấy Liên Gia Kỳ, mặt cô lại nở nụ cười như hoa.

Điền Điền bỗng hiểu ra, hóa ra người mà Hoắc Lệ Minh đợi chính là Liên Gia Kỳ. Rất rõ ràng, cô ấy thích anh ta.

Liên Gia Kỳ có vẻ ái ngại: “Xin lỗi Lệ Minh. Tôi có chút chuyện gấp nên đến muộn.”

“Không sao. Anh đến là tốt rồi. Trời ơi! Sao tay áo của anh lại có vết máu vậy? Đã xảy ra chuyện gì thế?”

Hoặc Lệ Minh thất thanh la lên khiến ánh mắt Điền Điền và Hoắc Khởi Minh
cùng đổ dồn về phía tay áo của Liên Gia Kỳ. Tay áo sơ mi kẻ sọc lộ ra
ngoài chiếc áo com lê màu xám quả nhiên có vết máu, nhưng nếu không để ý thì sẽ không nhận ra. Đúng là Hoắc Lệ Minh rất chú ý đến anh ta.

Đối diện với ba đôi mắt sửng sốt, Liên Gia Kỳ lắc đầu: “Không có gì. Không
cẩn thận bị bẩn thôi. Lệ Minh, chúng ta vào trong đi.”

Thật
kỳ lạ! Liên Gia Kỳ mặc bộ com lê rất sang trọng đi tham gia lễ khai mạc
triển lãm tranh, sao tay áo lại có vết máu chứ? Vết máu ở đâu vậy? Sao
lại dính phải? Nhưng rõ ràng là anh ta không muốn nói thêm nữa, cứ thế
kéo Hoắc Lệ Minh đi vào bên trong.

Thấy bóng của Liên Gia Kỳ và Hoắc Lệ Minh đã khuất, Hoắc Khởi Minh nhếch mép cười mỉa mai:“Xem kìa, họ xứng đôi đấy chứ! Không chừng Liên Gia Kỳ lại trở thành em rể
của tôi ấy. Ông già tôi trong mơ cũng mong đợi ngày đó.”

Hoắc Lệ Minh thích Liên Gia Kỳ, ai cũng có thể nhận ra. Còn Liên Gia Kỳ đối
với cô ấy thế nào thì khó có thể đưa ra kết luận ngay được. Có điều,
nghe giọng của Hoắc Khởi Minh, chắc Chủ tịch Hoắc rất mong họ thành đôi. Hai người bọn họ cũng rất xứng đôi vừa lứa, tuổi tác tương xứng, lại
môn đăng hộ đối. Nếu kết hôn, chắc sẽ được gọi là sự kết hợp hoàn mỹ của hoàng tử và công chúa.

Nhưng Hoắc Khởi Minh lại có vẻ không
vui với tâm nguyện của bố mình:“Có điều, tôi nghĩ Liên Gia Kỳ chưa chắc
đã thật sự muốn lấy nha đầu đó đâu.”

Điền Điền nghe mà không
hiểu. Tại sao Liên Gia Kỳ lại không muốn? Tuy Hoắc Lệ Minh và Hoắc Khởi
Minh cùng cha khác mẹ, cô ấy không phải là con vợ cả nhưng rõ ràng là
Chủ tịch Hoắc rất thương cô con gái này. Hơn nữa, côấy cũng rất đẹp, lại còn là một nữ họa sĩ tài hoa nữa. Cần dung mạo có dung mạo, cần khí
chất có khí chất, cần gia thế có gia thế. Lẽ nào, Liên Gia Kỳ lại không
để mắt đến sao?

Điền Điền nghi hoặc, Hoắc Khởi Minh mỉm cười khó hiểu:“Cô không nhận ra sao?”

Cô thấy mù mờ:“Nhận ra điều gì cơ?”

“Cách nói chuyện của em gái tôi không giống như người khác.”

Lời nhắc nhở này khiến Điền Điền nhớ ra Hoắc Lệ Minh phát âm không chuẩn,
cô liền gật đầu:“Đúng thế thật. Có phải cô ấy lớn lên ở nước ngoài
không? Thế nên tiếng Trung của cô ấy mới không tốt lắm.”

Hoắc Khởi Minh “hừ” một tiếng lạnh lùng:“Không phải đâu. Lệ Minh bị câm điếc bẩm sinh. Tuy đã tốn rất nhiều công sức học nói, cũng hiểu được cách
đọc khẩu hình, giao tiếp với người khác không quá khó khăn nữa, nhưng
cách nói vẫn rất cứng nhắc. Thoáng nghe là nhận ra ngay con bé có chút
khác thường.”

Hóa ra là như vậy. Điền Điền trợn tròn mắt kinh ngạc. Thì ra Hoắc Lệ Minh bị câm điếc. Nếu Hoắc Khởi Minh không nói ra
thì cô cũng chẳng thể nào ngờ nổi. Thật quá đáng tiếc! Một cô gái xinh
đẹp và tài hoa như vậy mà lại bị tàn tật bẩm sinh. Chắc Chủ tịch Hoắc đã phải lao tâm khổ tứ không ít vì cô con gái này?

Hoắc Khởi
Minh liền nói toạc hết ra:“Đúng vậy. Ông già tôi đã vì nó mà tìm thầy
tìm thuốc khắp nơi, nhưng căn bản không có cách nào chữa được bệnh này.
Chỉ có thể bỏ tiền ra mời thầy dạy chuyên biệt, cố gắng giúp nó giống
với người bình thường thôi. Bây giờ nó đã hai mươi tuổi rồi, ông già tôi lại bắt đầu nghĩ đến việc tìm bạn đời cho nó. Họ đều nhắm trúng Liên
Gia Kỳ, nhưng sao cậu ta lại đi lấy một người câm điếc cơ chứ? Chưa nói
đến chuyện bản thân cô em gái của tôi bị tàn tật, nhưng bệnh này là di
truyền. Nếu hai người bọn họ lấy nhau, đời sau mà sinh ra con gái thì
phải tới chín mươi phần trăm con bé đó có thể bị câm điếc. Nếu như là
con trai thì tỷ lệ bị câm điếc cũng khoảng năm mươi phần trăm.”

Điền Điền từng nghe nói bệnh câm điếc bẩm sinh có di truyền nhưng xác xuất
cao như vậy thì đây là lần đầu cô được biết. Cô kinh ngạc không biết nói thế nào.

“Nếu tôi là Liên Gia Kỳ, tôi cũng không làm đâu.
Tuy ông già tôi đã ngầm tiết lộ rằng khi gả con gái sẽ tặng thêm một
đống tài sản kếch xù nhưng hai năm nay, tập đoàn Liên thị phát triển khá tốt, cậu ta không cần bước vào cuộc hôn nhân chính trị mà lấy một cô
gái câm điếc làm vợ đâu. Nhưng cũng khó nói lắm. Tiền bạc và quyền lực
vẫn có sức hấp dẫn rất lớn. Nếu như cuộc hôn nhân này khuếch trương được cho Liên thị thì chắc cậu ta cũng không thể không suy nghĩ.” Hoắc Khởi
Minh nói chuyện mà ánh mắt giống như hai đốm lửa lóe lên trong màn đêm
đen:“Nếu Liên Gia Kỳ thật sự chấp thuận cuộc hôn nhân này… thì… tôi cực
kỳ cực kỳ coi thường cậu ta.”

Hoắc Lệ Minh đã bị bệnh di
truyền như vậy nên cả đời cũng khó mà chữa khỏi được. Nếu như Liên Gia
Kỳ nhận lời lấy


Insane