Polly po-cket
Luôn Có Người Đợi Anh

Luôn Có Người Đợi Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324194

Bình chọn: 9.00/10/419 lượt.

n này, nếu cậu rảnh, chúng
mình cùng đi chơi tennis nhé!”

Du Tinh thật thà nói luôn: “Dù không rảnh thì tớ cũng phải nghĩ cách để có thời gian. Điền Điền, thứ Bảy không gặp không về.“

Điền Điền nhận lời thứ Bảy dẫn Du Tinh đến câu lạc bộ tennis. Thật trùng
hợp, ngay tối hôm trước đó, Hoắc Khởi Minh cũng gọi điện đến hẹn cô:
“Ngày mai cô có rảnh không? Cùng đi chơi tennis nhé!”

“Trùng hợp thật! Vậy ngày mai hẹn gặp anh ở sân.”

Rồi như chợt nhớ ra, cô vội hỏi: “Ngày mai, chắc chỉ có mình anh đến thôi chứ?”

Hiểu ý của cô, Hoắc Khởi Minh khẽ cười: “Cô muốn biết tôi có hẹn Liên Gia Kỳ không chứ gì? Không đâu. Cậu ta đi công tác ở Nhật Bản rồi. Nghe nói
còn tiện đường đến khảo sát các nước ở Đông Nam Á, nhanh nhất cũng phải
tháng sau mới quay về được.”

Cô hừ nhẹ một tiếng: “Không có thì tốt.”

Điền Điền thật sự không muốn gặp lại gã Liên Gia Kỳ đó chút nào. Trừ khi mỗi lần gặp, cô đều có thể đánh anh ta để hả giận thì may ra.



Sáng hôm sau, khi
Điền Điền cùng Du Tinh đến câu lạc bộ tennis, Hoắc Khởi Minh đã đợi họ ở đó. Anh ta cũng dẫn một người bạn đi cùng. Bạn anh ta tất nhiên không
giàu thì cũng sang. Anh chàng đó chỉ giới thiệu tên mình là La Thiên Vũ
mà không nói gì thêm, nhưng nhìn đồ hiệu và phong thái thì cũng đủ biết
được xuất thân của anh ta rồi.

Vừa hay, hai nam hai nữ, Điền
Điền và bạn cô đều không biết đánh nên càng hợp lý. Hoắc Khởi Minh và La Thiên Vũ phụ trách dạy hai cô tập chơi.

Điền Điền và Hoắc
Khởi Minh thành một nhóm một thầy một trò. Cô lên tay khá nhanh, Hoắc
Khởi Minh phải khen cô là rất có năng khiếu. Cô chỉ mỉm cười nói: “Cũng
phải cảm ơn anh dạy rất giỏi.”

Hoắc Khởi Minh rõ ràng là một
cao thủ. Anh ta đánh rất đẹp, dạy cũng rất có phương pháp. Một huấn
luyện viên chuyên nghiệp đứng bên mỉm cười, đùa: “Hoắc thiếu gia muốn
chuyển nghề sao? Vậy thì anh đến cướp bát cơm của chúng tôi rồi còn gì.”

Có người huấn luyện như vậy, trình độ chơi tennis của Điền Điền tiến bộ rõ rệt. Cô càng lúc càng có hứng thú với môn thể thao này. Sân bên cạnh,
Du Tinh và La Thiên Vũ cũng học rất vui vẻ. Những tràng cười của họ giòn tan như tiếng chuông gió đung đưa.

Ngày hôm nay, Điền Điền
đã chơi rất vui. Đánh tennis đến mỏi nhừ người nên họ đi tắm hơi cho dãn gân dãn cốt. Ra khỏi phòng tắm, Hoắc Khởi Minh và La Thiên Vũ đã đặt
sẵn bàn mời họ đi ăn. Ăn xong, họ còn chu đáo chia nhau đưa các cô về
nhà. Tất nhiên, Điền Điền do Hoắc Khởi Minh tiễn về. Trên đường đi, anh
ta hỏi: “Hôm nay, cô chơi có vui không?“

Cô mỉm cười gật đầu: “Rất vui! Cảm giác chơi được tennis thật tuyệt vời!”

“Cô học rất nhanh đấy! Có thời gian thì năng đến luyện tập nhé! Cô có thể gọi điện hẹn tôi bất cứ lúc nào.”

“Sao tôi có thể làm phiền anh như vậy được chứ?”

Hoắc Khởi Minh rất nhẹ nhàng trả lời: “Không sao. Không phiền đâu. Dù sao,
cứ rảnh rỗi là tôi cũng đi chơi tennis mà. Có điều, Liên Gia Kỳ cũng là
khách thường xuyên của câu lạc bộ này. Nếu cô sợ gặp cậu ta thì sau này
ít đến sẽ hơn.”

Câu nói này khiến Điền Điền cảm thấy bất
bình: “Có nhầm không vậy? Tại sao tôi phải sợ gặp anh ta chứ? Phải là
anh ta sợ gặp tôi mới đúng.”

Hoắc Khởi Minh tỏ vẻ ngạc nhiên: “Ồ! Lúc trước, trên điện thoại, cô còn nói ‘không có thì tốt’, lẽ nào
không phải do sợ gặp anh ta sao?”

Điền Điền phản đối kịch
liệt: “Không phải thế! Tôi không sợ, chỉ không muốn gặp anh ta thôi,
không muốn có chút quan hệ xã hội nào với kẻ chết tiệt đó. Đây là hai
khái niệm hoàn toàn khác nhau.”

“Không muốn gặp, không muốn có chút quan hệ xã hội nào với cậu ta, thế thì tốt nhất là cô đừng đến câu lạc bộ đó nữa.”

Điền Điền hậm hực: “Tại sao tôi lại không dám chứ? Không đi thì có khác gì
tôi sợ anh ta, né tránh anh ta. Tôi cứ đi đấy. Anh cứ đợi xem, rốt cuộc
là tôi sợ gặp anh ta hay là anh ta sợ gặp tôi.”

Hoắc Khởi Minh mắt lim dim, khẽ nhếch mép mỉm cười đầy ẩn ý: “Được. Tôi sẽ chờ xem.”

Điền Điền bực bội, hạ quyết tâm nói được phải làm được. Cô thường xuyên đến
câu lạc bộ đó. Du Tinh cũng đi cùng cô và trở thành khách thường xuyên.
Về cơ bản, mỗi lần họ đi đánh tennis, Hoắc Khởi Minh và La Thiên Vũ đều
đến “tập cùng” . Dần dần, bốn người ngày càng trở nên thân thiết. Đặc
biệt là Du Tinh và La Thiên Vũ. Quan hệ giữa họ có vẻ như đã lên một nấc thang nữa. Ngoài lúc đến sân tennis ra, hai người còn dành thời gian
riêng cho nhau, điện thoại tin nhắn không ngừng, xem ra rất thân thiết.

Điền Điền hỏi riêng Du Tinh: “Có phải cậu đang hẹn hò với La Thiên Vũ không?”

Du Tinh có chút e thẹn: “Chưa thể coi là vậy. Anh ấy còn chưa bày tỏ gì rõ ràng với tớ. Chỉ mới hẹn nhau đi ăn cơm có một lần thôi.”

Tuy Du Tinh chỉ đi ăn cơm cùng La Thiên vũ có một lần nhưng sau đó, anh ta
đã lái chiếc BMW lướt gió đưa cô về trường, còn tiễn cô đến tận ký túc
xá. Đương nhiên, điều này đã thu hút sự chú ý của không ít người, có kẻ
ngạc nhiên, có kẻ ngưỡng mộ, hoặc l