
cô ấy, sợ rằng tám chín phần là nhằm vào tài lực của
Hoắc thị. Làm chuyện bỉ ổi như vậy đúng là có thể khiến người khác vạn
phần coi thường. Điền Điền cũng vô thức nhếch môi, tỏ vẻ khinh bỉ.
Sau khi đi thang máy ra khỏi tòa cao ốc, Hoắc Khởi Minh nhắc lại chuyện đi
ăn trưa. Điền Điền cảm ơn nhưng chối khéo là trước khi ra khỏi nhà đã
hẹn về ăn cơm với mẹ. Anh ta lại nói muốn đưa cô về nhà. Cô vẫn cố gắng
từ chối:“Không cần đâu. Đường về nhà tôi hay tắc đường, kẹt xe lắm. Tôi
đi tàu điện ngầm tiện hơn. Anh Hoắc, tạm biệt anh.”
Mãi mới được nghỉ
đông. Để bù đắp chuyện thiếu ngủ do thời gian trước luôn bận rộn nên
suốt mấy ngày liền, sáng nào Điền Điền cũng cuộn tròn trong chăn ngủ
nướng.
Hôm nay, cô ngủ đến gần mười một giờ mới dậy. Dụi mắt
bước ra khỏi phòng, bất giác cô liếc thấy trên bàn uống nước trong phòng khách có đặt hai chiếc túi. Cô tiện tay nhấc lên xem thì phát hiện ra
trong đó là đặc sản của Bắc Kinh. Trái tim cô bỗng đập thình thịch.“Mẹ,
ai mang hai túi đồ này đến vậy?”
“Là cô Chu của con mang đến đấy. Tiểu Lỗi nhà cô ấy đem đặc sản từ Bắc Kinh về.”
“Anh Hạ Lỗi về rồi ạ?”
Dự đoán đã được chứng thực. Niềm vui dâng ngập lòng Điền Điền. Ai ngờ, mẹ
cô lại nói câu tiếp theo: “Đúng vậy. Cậu ấy về rồi, còn dẫn theo cả cô
bạn gái rất xinh nữa. Bố mẹ cậu ấy đều vui mừng khôn xiết.”
Câu nói này giống như núi tuyết lở, dập tắt niềm vui trong lòng Điền Điền.
Hạ Lỗi là con trai duy nhất của cô Chu, hàng xóm tầng trên nhà Điền Điền.
Cô Chu chuyển đến năm Điền Điền mười hai tuổi. Hạ Lỗi hơn cô ba tuổi. Từ nhỏ, anh đã là một anh chàng xinh trai, lớn lên càng đẹp trai hơn nữa.
Lên cấp ba, anh trở thành một cậu thiếu niên có lông mày tựa kiếm, mắt
sáng như sao, môi đỏ, răng trắng. Không biết có bao nhiêu thiếu nữ đem
lòng cảm mến anh, có cô còn vì anh mà đánh nhau nữa. Rất nhiều người đã
nghĩ rằng anh nên thi vào trường Sân khấu điện ảnh để làm ngôi sao mới
phải, không nên lãng phí vẻ đẹp trời cho này. Tiếc là thành tích học tập của anh lại không tốt nên không thi được đại học. Có điều, năm lớp mười hai, anh tình cờ được một công ty người mẫu có danh tiếng ở Bắc Kinh
nhắm trúng và đã ký hợp đồng làm người mẫu cho họ. Sau khi tốt nghiệp
cấp ba, anh liền đến thủ đô phát triển sự nghiệp của mình.
Thiếu niên Hạ Lỗi anh tuấn năm đó đã trở thành người trong mộng của cô nữ
sinh cấp ba Điền Điền. Trái tim cô gái trẻ như bông hoa bách hợp trắng
ngần hé nở, vì anh mà tỏa ngát hương thơm. Nhưng cô chưa dám bày tỏ lòng mình mà chỉ trộm nhớ thương, giống như bóng trăng lúc hoàng hôn mờ mờ
lặng lẽ. Tình cảm đó có trời biết, đất biết, nhưng chẳng ai biết cả.
Sau khi Hạ Lỗi đến Bắc Kinh, Điền Điền đã buồn bã suốt một thời gian dài.
Tốt nghiệp cấp ba xong, cô muốn thi vào một trường đại học ở đó nhưng mẹ cô phản đối: “Đi Bắc Kinh làm gì? Thời tiết thì lạnh, gió cát thì lớn,
mẹ không nỡ để con đi xa như vậy. Không lẽ thành phố này không có trường nào cho con học?”
Mẹ cô mong cô ở lại thành phố G học đại
học. Sau khi bố cô qua đời, hai mẹ con cô luôn sống dựa vào nhau. Cô
biết mình chính là nơi nương tựa duy nhất trong cuộc sống của mẹ. Mẹ
không nỡ để cô đi quá xa. Cuối cùng, cô đành làm theo tâm nguyện của bà.
Sau khi Hạ Lỗi đi xa lập nghiệp, về cơ bản cứ đến Tết, anh ta mới về nhà
một lần. Điều này khiến Điền Điền giống như trẻ nhỏ, vô cùng thích Tết.
Vì lúc ấy, cô có thể được gặp Hạ Lỗi. Hạ Lỗi càng lớn càng tuấn tú. Vì
thói quen nghề nghiệp nên trang phục và kiểu tóc của anh ta rõ ràng là
được chăm chút hết sức kỹ lưỡng. Đi trên phố, trông anh ta giống như một ngôi sao điện ảnh thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Có khi là tất
cả mọi người. Mỗi lần gặp anh ta, trái tim Điền Điền đều đập thình thịch không tài nào kìm nén được, mặt mũi thì đỏ lựng lên.
Nhưng
năm nay, khi gặp lại Hạ Lỗi, Điền Điền không còn đỏ mặt nữa mà trái lại, trắng bệch ra vì người bạn gái bên cạnh anh ta. Cô gái đó vô cùng xinh
đẹp, khí chất cũng rất mê người, cử chỉ nhã nhặn, lịch sự, phóng khoáng. Cô ấy sánh vai cùng Hạ Lỗi, chẳng kém chút nào.
Hạ Lỗi thấy cô thì mỉm cười chào hỏi: “Điền Điền, một năm không gặp, em lại cao hơn rồi.”
Cô cố gượng cười: “Anh Hạ Lỗi, anh về rồi ạ!”
Hàn huyên đôi câu, Hạ Lỗi dắt tay bạn gái cười cười nói nói rời đi. Nghe
cuộc nói chuyện, có vẻ như họ định đi xem phim. Cơn ghen trong lòng trỗi dậy khiến hai mắt Điền Điền đỏ lừ.
Khi Du Tinh gọi điện đến, Điền Điền đang một mình trốn trong phòng buồn bã. Cô nàng chẳng thèm
vòng vo tam quốc, hỏi thẳng luôn: “Sắp đến Tết rồi, anh Hạ Lỗi của cậu
về chưa? Gặp lại anh ta, chắc cậu vui lắm nhỉ?”
Cô vô cùng buồn bã: “Rồi. Nhưng anh ấy dẫn bạn gái cùng về.“
Du Tinh vừa nghe liền nổi hứng lên, bắt đầu buôn chuyện: “Hả? Hạ Lỗi có
bạn gái á? Năm đó, yêu cầu của anh ta cao lắm cơ mà. Cả trường có mấy
hoa khôi mà anh ta còn chẳng thèm để mắt tới. Có phải bạn gái của anh ta rất xinh không?”
Du Tinh và Điền Điền cùng tố