Luôn Có Người Đợi Anh

Luôn Có Người Đợi Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324103

Bình chọn: 8.5.00/10/410 lượt.

o Sa Mỹ cho cô
mượn trước một bộ. Sau khi thay xong, cô cùng họ xuất phát nhé!”

Jack lo nghĩ thật chu đáo. Từ ký túc xá trường đại học đến đây, Điền Điền
chỉ mặc trên người chiếc áo thun màu hồng, hoàn toàn không phù hợpj để
đi dự tiệc. Nhưng khi thay đồ ở nhà Sa Mỹ, chiếc váy dạ hội vai trần màu đen khiến Điền Điền có chút chần chừ, cô cảm thấy quá hở hang thì phải.

Sa Mỹ phì cười: “Tiểu thư à, em làm nghề gì thế? Nghề người mẫu có thể xấu hổ, rụt rè hay sao? KHi nào tham gia trình diền nội y thì em mới biết
thế nào là hở hang.”

Nhìn một lượt những bộ đồ khác trong tủ, Điền
Điền đành cười thương lượng: “Chị Sa Mỹ, hay là em thay bộ xường xám kia được không?”

“Tùy em. Thật là phiền phức!”

Nhận
được cái gật đầu đồng ý, Điền Điền vội treo bộ váy dạ hội màu đen lên
rồi mặc bộ xường xám đó vào. Sa Mỹ liên tục giục cô nhanh lên, buổi tiệc này không thể đến muộn được, họ nhất định phải đến trước các vị khách
tham gia vào buổi tiệc sang trọng đó. Hớt ha hớt hải, cuối cùng họ cũng
đến nơi đúng giờ dự định.

Bước vào câu lạc bộ, sau khi được
người ta dẫn đến một phòng VIP sang trọng, Điền Điền lướt nhìn một lượt
thì nhìn ra tổng cộng có khoảng bảy, tám cô gái. Dường như họ đều ăn mặc rất mát mẻ, nhìn từ bộ nọ sang bộ kia, vạt áo càng lúc càng khoét cổ
sâu hơn. Có một người ăn mặc khá kín đáo, một chiếc váy dài màu đỏ nhưng khi vừa xoay người thì lại lộ ra tấm lưng trần trắng mịn như tuyết đến
tận eo.

Trước đây, Điền Điền xem trên ti vi, các ngôi sao
bươc lên thẳm đỏ cũng mặc như vậy, nhưng ngoài đời thường thì chưa bao
giờ được thấy nên không tránh khỏi ngạc nhiên. Sa Mỹ có chút khinh
thường nhếch mép: “Em thật giống cô bé nhà quê, cứ như chưa từng được đi đâu vạy.”

Đến những nơi như thế này, Điền Điền có cảm giác mình như già Lưu (1) đến Đại Quan Viên vậy, mọi thứ nhìn tahays nghe thấy đều là lần đầu
tiên. Cô không thể không thận trọng. Cô đi bên Sa Mỹ, hết sức chú ý đến
lời nói, cử chỉ của mình.

Sa Mỹ đến câu lạc bộ này ăn cơm
chùa không phải lần đầu. Cô ta nói với Điền Điền, Chủ tịch hội đồng quản trị Hoắc, người tổ chức buổi tiệc mời khách hôm nay, rất hào phóng. Mỗi lần như thế này đều phát bao lì xì cho các cô gái đến tiếp khách. Ngoài ra, khoản phí tiếp khách thì gửi trực tiếp về công ty các cô. Khoản
tiền đó sẽ được công ty chia ra trả lương cho mọi người, còn lì xì thì
người mẫu có thể giữ lại cho bản thân.

Điền Điền nghe xong không khỏi tò mò nhìn xung quanh: “Chủ tịch Hoắc là vị nào thế ạ?”

Sa Mỹ nói: “Bây giờ, Chủ tịch Hoắc không có ở đây. Có thể ông ấy đang ở
bên trong phòng chờ kia nói chuyện với khách khứa. Lát nữa, khi ông ấy
ra, nếu có cơ hội, chị sẽ giới thiệu em với ông ấy.”

Tám giờ
tối, buổi tiệc chính thức bắt đầu. Chủ tịch hội đồng quản trị xuất hiện
trong phòng VIP, ông có mái tóc hoa râm nhưng thần thái vẫn rất minh
mẫn. Bên cạnh ông còn có hai người trẻ tuổi ăn mặc sang trọng.

Mắt Sa Mỹ lập tức sáng lên, cô thấp giọng nói với Man Lệ, một nữ dồng
nghiệp khác: “Oa! Thật không ngờ tối nay còn có cả trai trẻ tuấn tú nữa. Trước đây, ở những buổi tiệc như thế này chỉ toàn các ông già thôi.”

Man Lệ cũng cười phụ họa theo: “Đúng đấy! Em cũng tham gia mấy buổi tiệc
của chủ tịch Hoắc rồi, lần nào cũng đều là các bác các chú nói chuyện
với nhau. Chắn chết đi được! Xem ra, bữa cơm tối nay không còn nhàm chán như vậy nữa. Ít nhất cũng có trai đẹp để ngắm, không cần phải cau mày
với các bác các chú.”

Chính xác! Có vẻ như hai người trẻ tuổi đó nhiều lắm cũng chưa quá ba mươi. Có tất cả tám vị, tương đương với
số người đẹp tiếp khách. Khi xếp chỗ, họ ngồi xen kẽ nam nữ, bên cạnh
mỗi vị khách nam là một vị khách nữ. Đây là thông lệ của những buổi tiệc như thế này.

Khi nhập tiệc, Điền Điền được xếp ngồi bên chủ
tịch Hoắc. bên kia là một trong hai người trẻ tuổi lúc nãy. Anh ta mặc
bộ com lê sang trọng rất hợp với mình. Thi thoảng, anh ta lại quay sang
gật đầu mỉm cười với cô. Nụ cười nhạt nhẽo, khách sáo, ẩn chứa cả sự
ngạo mạn.

Điền Điền cũng mỉm cười đáp lại nhưng không hề có ý định trò chuyện. Cô không có kinh nghiệm trong những buổi tiệc tùng
kiểu này. Cô còn nhớ những điều Jack nói: Mỉm cười nhiều, nói ít, cử chỉ nhẹ nhàng lịch sự là được.

Buổi tiệc đã chính thức bắt đầu.
Nhân viên phục vụ lần lượt mang từng moins ăn đẹp đẽ như các tác phẩn
nghệ thuật lên. Điền Điền chưa từng tham gia buổi tiệc nào cao cấp như
thế nên cũng không hiểu rõ về nghi thức bàn tiệc cho lắm. Cô bèn chăm
chú theo dõi nhất cử nhất động của Sa Mỹ ngồi đối diện, nhất nhất làm
theo cô nàng đến cả việc nhấc đũa hay đặt thìa. Ngồi bên cạnh Sa Mỹ là
người trẻ tuổi còn lại. Cô nàng đang nói chuyện với anh ta cực kỳ vui
vẻ.

Các vị khách vừa ăn vừa nói chuyện, bàn luận về thị
trường cổ phiếu tiền tệ, bất động sản… Điền Điền không hiểu nội dung
những mẩu đối thoại của các bậc tinh anh trong giới kinh doanh này. Cô
cũng không chắc làm một người đẹp tiếp khách thì phải như th


Insane