Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Luôn Có Người Đợi Anh

Luôn Có Người Đợi Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324145

Bình chọn: 10.00/10/414 lượt.

ế nào. Có
điều, tình huống này cũng không yêu cầu cô phải rành những chuyện đó.
Chỉ cần cô giữ thái độ chú ý lắng nghe và liên tục mỉm cười đáp lại là
được.

Nghe mãi nghe mãi, Điền Điền dần nhận ra rằng người trẻ tuổi ngồi bên cạnh mình được đánh giá rất cao. Các bác các chú ngồi
quanh đều khen ngợi anh ta, nào là tuổi trẻ hứa hẹn, nào là anh tài tuấn tú, vân vân và vân vân. Chủ tịch Hoắc càng đặc biệt đánh giá cao anh
ta: “Gia Kỳ, ông Liên có một cậu con trai như cháu thật đúng là ngồi
hưởng phúc được rồi đấy. Nếu Khởi Minh có thể bằng một nửa cháu thôi thì chú đã mãn nguyện lắm rồi.”

Lời nói của Chủ tịch Hoắc khiến
người trẻ tuổi còn lại có vẻ giận dữ. Anh ta dường như cười ngoài mặt mà hậm hực trong lòng. “Bố, tiếc là Liên Gia Kỳ có tốt hơn nữa cũng chẳng
có quan hệ gì với bố cả. Còn con dù có không ra gì thì cũng vẫn là con
trai ruột của bố. Bố có cần phải khen ngợi người khác và dìm con trai
mình xuống như vậy không?”

Không khí có chút ngưng trọng. Đây chính là lúc các người đẹp phát huy sở trường của mình. Sa Mỹ vội nở nụ cười như hoa thay đổi chủ đề cho không khí bớt căng thẳng. Khi khuôn
mặt của Hoắc Khởi Minh đã dần dần dãn ra, chẳng có ai chú ý thấy sắc mặt của Điền Điền bỗng nhiên trắng bệch, lạnh toát. Cô ngoảnh đầu, trân
trối nhìn Liên Gia Kỳ, người đang ngồi bên cạnh mình, đôi mắt cô như
chiếc đèn pha chiếu rọi anh ta.

Có lẽ là cảm giác được sự chú ý của cô, Liên Gia Kỳ cũng có chút ngạc nhiên, ngoảnh đầu nhìn lại. Lúc trước, cô không hề chú ý đến anh ta, chỉ là thoáng thấy cái bóng mặc bộ com lê đen sang trọng trong tầm mắt của mình mà thôi. Lúc này, khi cô
quan sát kĩ, khuôn mặt quen thuộc mới dần dần hiện ra. Tay cô bất giác
run run. Không sai. Là hắn, chính là hắn. Nhờ một cái tên mà cô nhận ra
kẻ thù tám năm trước.

Điền Điền đột nhiên đứng bật dậy, chẳng nghĩ ngợi gì liền giơ cao tay phải, dòn toàn bộ sức lực tát vào mặt Liên Gia Kỳ một cái.

Bốp! Một cái tắt dứt khoát khiến tất cả mọi người ngồi ở bàn tiệc đều vô
cùng sửng sốt. Sự việc quá bất ngờ, mọi người đều tròn mắt kinh ngạc
không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Sa Mỹ há hốc miệng như thể có thể nhét cả một quả trứng gà vào. Sau một hồi kinh ngạc, cuối cùng cô nàng là
người bừng tỉnh trước tiên, vội vàng chạy đến kéo Điền Điền sang một
bên: “Em làm gì thế hả? Em có biế mình đang làm gì không?”

Sau cái tát trời giáng, má Liên Gia Kỳ lập tức hằn lên mấy vết ngón tay.
Anh ta không kiềm được giận dữ liền đứng bật dậy nhưng vẫn cố gắng giữ
phong độ. Tuy nhiên, từ kẽ răng anh ta phát ra từng tiếng lạnh lùng:
“Thưa cô, không biết tôi có chỗ nào thất lễ với cô mà phải chịu một cái
tát như vậy?”

Điền Điền trừng mắt, nghiến răng, chậm rãi
buông từng chữ một: “Liên Gia Kỳ, anh còn nhớ Diệp Chấn Hùng không? Tôi
chính là con gái của ông ấy đây.”

Lời nhắc nhở của cô quả
nhiên có tác dụng, Liên Gia Kỳ vừa nghe đã thấy bàng hoàng. Cộng thêm
ánh mắt giận dữ của cô, anh ta càng khó thốt lên lời. Mãi sau, anh ta
mới lên tiếng, ánh mắt phức tạp lạ thường: “Hóa ra là cô.”

Sa Mỹ nghe mà cứ cảm giác như đang lạc trong sương mù, chẳng hiểu gì cả.
Nhuwg bây giờ, cô nàng chỉ biết đó không phải là vấn đề quan trọng nhất. Họ là người ăn cơm chùa được công ty cử đến nhưng Điền Điền là ra tay
đánh khách quý của chủ nhà ngay tại bàn tiệc. Điều này sao có teher được chứ? Cô vội bảo Điền Điền xin lỗi Liên Gia Kỳ.

Điền Điền quả quyết từ chối lời yêu cầu của Sa Mỹ: “Cái gì? Muốn em xin lỗi ư? Em còn hận không thể cho anh ta thêm vào cái bạt tai nữa ấy.”

Sa Mỹ lo lắng, thấp giọng thì thầm khiển trách cô: “Tiểu thư à, em đừng hành
động bồng bột như vậy có được không? Tối nay, em đến đây là vì công
việc. thái độ làm việc của em thế này là thế nào? Em có biết hành động
này là đắc tội với khách hàng không? Chủ tịch Hoắc là khách hàng lớn của công ty đấy.”

Điền Điền tự biết hành động của mình gây ảnh
hưởng đến công ty nhưng thực sự cô không có cách nào khống chế nổi bản
thân. Cô không thể xin lỗi Liên Gia Kỳ, cũng không thể làm như không có
chuyện gì mà cũng mọi người ăn hết bữa cơm này.

“Tôi xin lỗi, Chủ tịch Hoắc, tôi đã làm hỏng bữa tối nay của ông. Tôi vô cùng lấy làm tiếc. Mong ông thứ lỗi. Có điều, tôi mong ông đừng vì chuyện này mà
đánh giá không tốt về công ty của chúng tôi. Đây là hành động của các
nhân tôi, không đại diện cho công ty. Ngày mai tôi sẽ nộp đơn xin nghỉ
việc. Bây giờ, tôi xin phép cáo từ.”

(1) Già Lưu: Một nhân vật trong tiểu thuyết “Hồng Lâu Mộng”, là người nhà quê, lần đầu đến thăm phủ Vinh quốc, già Lưu thấy bỡ ngỡ trước mọi thứ ở Đại Quan Viên.

Sau khi rời khỏi câu
lạc bộ tư nhân đó, Điền Điền không về kí túc xá của trường mà bắt hai
chặng xe về thẳng nhà. Trên đường, Jack gọi điện đến, anh ta mắng cô xối xả một trận. “Tiểu thư à, cô có nhầm không thế? Tối nay công ty cử cô
đi ăn cơm ở câu lạc bộ đó nhưng cô lại ra tay đánh khách quý của người
ta cơ đấy. Cô đã đắc tội với khách hàng lớn rồi. Sớm biết thế này, t