
dưới bóng đèn, cô mới yên tâm,
chuẩn bị đem ra ban công phơi.
Nhưng sau khi ra ban công, cô bỗng cảm thấy không ổn. Vì đây là một chiếc khăn tay nam. Tuy mẹ cô
không phân biệt được đâu là khăn nam, khăn nữ, nhưng màu sắc và đường
nét của chiếc khăn này không phù hợp với con gái. Ngộ nhỡ bà để ý phát
hiện ra rồi hỏi thì cô biết giải thích thế nào?
Nghĩ một lát, Điền
Điền không phơi ra ban công mà cầm về phòng mình. Cô lấy bừa một chiếc
mắc để phơi chiếc khăn trong tủ quần áo. Thời tiết nóng thế này, chiếc
khăn tay lại mỏng như vậy, tuy treo ở chỗ kín gió nhưng chỉ một đêm chắc sẽ khô.
Điền Điền đã hết sức cẩn thận như vậy nhưng ăn cơm
tối xong, khi cô vào nhà vệ sinh, bà Điền Quyên vào phòng con gái để tìm chiếc ga trải giường. Vừa mở cánh cửa tủ ra, bà liền phát hiện ra chiếc khăn tay đó. Sao không phơi ở ban công? Lại còn lén lút treo trong tủ
quần áo. Hơn nữa, xem ra không phải đồ dùng của con gái. Bà Điền Quyên
không cần hỏi cũng có thể đoán ra chuyện là thế nào. Chắc chắn con gái
bà đã thích một người. Chiếc khăn tay này chắc chắn là của người con
trai mà bà không biết tên đó.
Bà Điền Quyên thầm suy đoán. Đó là ai nhỉ? Bà cảm thấy có khả năng nhất là bạn đại học của con gái.
Trong trường đại học, nam nữ có cảm tình rồi yêu nhau cũng là chuyện
bình thường. Bà cũng không phản đối. Bà không giống những bậc phụ huynh
khó tính cho rằng khi còn đi học thì tốt nhất đừng nói chuyện yêu đương, sợ làm ảnh hưởng đến việc học. Trái lại, bà còn thấy, con người ít nhất cũng nên trải qua tình yêu đầu khi còn trẻ vì tình cảm thời niên thiếu
là tình cảm chân thật nhất, thuần khiết nhất. Chỉ có vàng nguyên chất
mới có thể so sánh với độ thuần khiết của nó. Tình cảm giữa bà và bố
Điền Điền cũng nảy nở từ thời đi học.
Từ đó đến giờ, bà Điền
Quyên luôn tự nhận mình là bậc phụ huynh phóng khoáng. Bà chưa bao giờ
ngăn cấm con gái không được qua lại với bạn học khác giới. Bà không hiểu tại sao con gái có người mình thích mà lại phải giấu diếm, không để
cho bà biết? Lẽ nào, cô sợ bà phản đối tình yêu của mình sao? Nếu như
vậy thì người mà cô thích chưa biết chừng lại có điều gì đó không ổn.
Nghĩ như vậy, bà Điền Quyên có chút lo lắng. Bà không phản đối con
gái yêu đương khi còn đang đi học, nhưng bà lo con bị người ta lừa gạt.
Lấy chiếc khăn tay ra lật đi lật lại trên tay, bà ngắm nghía kĩ một lượt.
Bà Điền Quyên nhận ra chiếc khăn tay này khá cầu kỳ, chắc phải có thương hiệu gì đó. Thứ như thế này, các sinh viên bình thường không thể có
được. Hơn nữa, màu xanh lam sẫm và hình ô van cũng không giống với sở
thích của các nam sinh trẻ. Bà Điền Quyên bống thấy lo lắng. Bà nghĩ đến rất nhiều thương gia trung tuổi dụ dỗ các nữ sinh đại học. Không phải
con gái bà trẻ người non dạ, không hiểu chuyện đã bị lừa gạt đấy chứ?
Lo lắng như vậy, bà Điền Quyên vốn định vờ như không phát hiện ra điều gì
nhưng rồi lại thay đổi ý định. Đợi con gái tắm xong, từ nhà vệ sinh đi
ra, bà lập tức cầm chiếc khăn tay hỏi: “Đây là khăn tay của ai? Sao con
lại lén treo trong tủ quần áo vậy?”
Điền Điền không ngờ mẹ
lại nhanh chóng phát hiện ra bí mật nhỏ của mình như vậy. Trong nháy
mắt, mặt cô đỏ lên, vừa xấu hổ vừa giận dỗi: “Mẹ, sao mẹ lại lục đồ của
con?”
“Mẹ không lục đồ của con. Mẹ định lấy chiếc ga trải
giường trong tủ quần áo. Kết quả vừa mở ra thì thấy chiếc khăn con treo
trong này. Đây là khăn tay của ai? Sao con giặt xong phải lén treo trong tủ quần áo mà không phơi ngoài ban công? Có phải không muốn mẹ thấy
không? Tại sao? Có phải con quen biết người không tử tế nào đó không?
Điền Điền con còn trẻ người non dạ, chưa hiểu chuyện, đừng để mấy câu
hoa mỹ lừa gạt. Có một số kẻ thành đạt, cậy có mấy đồng tiền thối trong
tay, thích nhất là lừa gạt mấy cô gái trẻ như các con đấy.”
Điền Điền hiểu ra nỗi lo của mẹ, liền giải thích: “Mẹ, không phải như thế
đâu. Con biết mà. Khi còn làm người mẫu, con vốn không thích tham gia
tiệc tùng với người thành đạt gì đó. Huống hồ bây giờ con không làm nữa, càng không thể dính dáng đến những chuyện như thế được. Con làm thêm ở
vườn hoa rất trong sáng, không có chuyện vớ vẩn đó đâu. Mẹ cứ yên tâm.”
Ban đầu, khi Điền Điền nói với bà Điền Quyên rằng cô đã thôi việc ở công ty Kinh Kỉ, bà rất ủng hộ. Cuối cùng cô cũng nhận ra nơi đó khá lộn xộn.
các cô gái trẻ ở đó khó giữ nổi mình, dễ bị hư hỏng. Nhưng Điền Điền vẫn chưa nói cho mẹ mình biết rằng, chuyện cô làm việc ở vườn hoa cầu vồng
là do Liên Gi Kỳ sắp xếp, càng không nói cô làm thêm ở vườn hoa ngoài
giờ học là để “trả góp” món nợ năm nào. Cô không muốn để mẹ biết chuyện
này. Cô muốn một mình giải quyết món nợ mà bố cô đã dùng tính mạng mình
để vay.
“Vậy chiếc khăn tay này của ai?”
Mẹ vẫn
nhất quyết truy hỏi khiến Điền Điền biết rằng không nói rõ thì không thể thoát được. Nghĩ rồi cô đành lựa chọn nói thực và có phần ngại ngùng
khi lên tiếng: “Là của Liên Gia Kỳ ạ?”
Câu trả lời này ngoài
dự kiến của bà Điền Quyên. Bà sững người rất lâu mới nó