XtGem Forum catalog
Luôn Có Người Đợi Anh

Luôn Có Người Đợi Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325250

Bình chọn: 7.00/10/525 lượt.

Liên Gia
Kỳ. Vợ chồng họ sang sân khác đấu với nhau.

Điền Điền biết
đánh tennis là nhờ Hoắc Khởi Minh dạy. Tuy nói lúc đó cô học khá tốt
nhưng lâu không đánh nên có phần lúng túng. Lúc này đánh với Liên Gia
Kỳ, cô biết mình chơi không tốt, sợ làm anh mất hứng. Cô cố gắng thể
hiện tốt một chút, nhưng vì cố gắng quá nên không cẩn thận, sau một cú
nhảy lên đỡ bóng, cả người cô đã ngã soài lên mặt sân.

Thấy Điền Điền bị ngã, Liên Gia kỳ lập tức lao như bay về phía cô: “Cô lào sao rồi? Không bị đau chứ?”

Điền Điền vừa ngồi dậy vừa nhìn khuỷu tay bị đau. Chỗ đó bị xước một mảng
khá lớn đã rớm máu. Lúc này, Liên Gia Kỳ đã ngồi thụp xuống bên cô, anh
lập tức lấy một chiếc khăn tay trong túi ra rịt lên miệng vết thương để
cầm máu: “Có đau không?”

Trước câu hỏi quan tâm của anh, Điền Điền chẳng hề nghĩ ngợi liền lắc đầu. Ban đầu, cô cảm thấy đau thật,
nhưng khi thấy anh cẩn thận săn sóc thì cô bỗng chốc không cảm thấy hề
hấn gì nữa.

“Đi nào. Tôi dìu cô ra đằng kia nghỉ.”

Liên Gia kỳ nhìn Điền Điền ra chiếc ghế băng bên sân. Họ đều không biết rằng ở đằng xa, Hoắc Khởi Minh đang nhìn chằm chằm về bên này. Mặt anh ta
chẳng có biểu hiện gì nhưng trong mắt đã toàn một màu u ám.

Hôm nay, Hoắc Khởi Minh đi đánh tennis cùng La Thiên Vũ. Khi bất ngờ thấy
Điền Điền và Liên Gia Kỳ cùng đi với nhau, sắc mặt anh ta đã có phần khó coi. Càng không nói gì đến lúc Điền Điền bị ngã, cử chỉ Liên Gia Kỳ dìu cô mới thân mật làm sao. Trước đây, Điền Điền đánh tennis cùng anh ta,
anh ta chỉ vô tình chạm vào vai cô thì cô đã xoay người né tránh. Đâu có giống như cảnh tượng trước mắt, cô thẹn thùng bước đi bên Liên Gia Kỳ.
Trái tim cô bé này đã thật sự dành cho Liên Gia Kỳ mất rồi. Tuy sớm biết điều này, cũng biết rõ là không thể cứu vãn được nữa nhưng khi tận mắt
thấy chú chim nhỏ Điền Điền sà vào lòng Liên Gia Kỳ, Hoắc Khởi Minh vẫn
rất tức tối. Ngoài mặt tỏ ra thản nhiên nhưng ẩn chứa trong đôi mắt u ám của anh ta là những tia lửa giận dữ.

La Thiên Vũ biết tâm sự của anh ta liền an ủi nói: “Thôi đi. Đừng nhìn nữa. Càng nhìn càng thấy tức. Việc gì phải thế? Chỉ là một cô gái thôi mà, có gì ghê gớm đâu.”

Hoắc Khởi Minh cũng không muốn nhìn nữa, quay đầu bước vào câu lạc bộ. Trên
đường đi, họ nghe thấy có hai cậu bé nhặt bóng nhàn rỗi đứng một góc nói chuyện.

Cậu bé A: “Đó không phải là cô người mẫu đã chụp
poster quảng cáo của câu lạc bộ chúng ta năm ngoái sao? Tớ còn nhớ trước đây, cô ấy đều đi cùng Hoắc công tử. Sao hôm nay lại đổi thành Liên
thiếu gia vậy?”

Cậu bé B: “Đúng thế! Trước đây, cô ấy đi cùng Hoắc công tử. Cơ hội chụp hình poster quảng cáo khi đó cũng là Hoắc
công tử dành cho cô ta. Có điều, đã lâu lắm rồi không thấy cô ấy đi cùng Hoắc công tử. Tớ đang thấy lạ. Hóa ra bây giờ cô ấy đi lại với Liên
thiếu gia.”

Cậu bé A: “Nói như vậy thì Hoắc công tử bị Liên thiếu gia nẫng tay trên sao?”

Cậu bé B đang định trả lời câu hỏi buôn chuyện này thì bỗng phát hiện ra
Hoắc Khởi Minh đang đứng phía sau, cách chúng chừng dăm ba bước. Khuôn
mặ lạnh như băng đó khiến cậu bé không dám nói thêm gì nữa. Cậu bé vừa
lúng túng cười trừ thay lời hỏi thăm vừa vội kéo cậu bé A đi.

Tuy Hoắc Khởi Minh kìm chế được cảm xúc của mình trước mắt mọi người nhưng
ngọn lửa tức giận trong anh ta đã nhanh chóng bùng lên. Vừa vào phòng
thay đồ, anh ta đã đạp lật một chiếc ghế. Anh ta nghiến răng nghiến lợi
nói: “Mẹ khiếp! Bây giờ cũng không biết có bao nhiêu người đang cười tao nữa, cười tao bị Liên Gia Kỳ nẫng tay trên. Tao mất hết cả thể diện
rồi, không thể nuốt nổi cơn giận này. Họ Liên kia, mày cứ chờ đấy.”



Dù Liên Gia thế nào cùng không cần phải nói, anh vẫn nắm chặt tay cô, đem
ánh mắt dịu dàng và lưu luyến của mình để khiến cô tin rằng anh hoàn
toàn hiểu tâm tư của cô. Những điều anh muốn thể hiện, cô cũng đều hiểu
được.

“Em hiểu rồi. Gia Kỳ quyết định rời đi có hai nguyên nhân…
Em sẽ dùng thời gian để chứng minh, lời em nói tuyệt đối không phải là ý nghĩ nhất thời.”

5.1.

Điền Điền bị thương được Liên Gia Kỳ lái xe đưa về nhà. Trên đường đi, anh
kiên quyết đưa cô đến một phòng khám để kiểm tra vết thương. Tuy chỉ là
vết xước nhẹ, cô nói không cần nhưng anh bảo thời tiết nóng nực, vết
thương rất dễ bị nhiễm trùng, bôi chút thuốc vào sẽ yên tâm hơn. Sau khi bác sĩ rửa sạch vết thương, bôi thuốc rồi băng lại cho cô thì chiếc
khăn dùng để cầm máu lúc trước đã không còn tác dụng nữa. Liên Gia Kỳ
đang định cầm lại khăn tay bẩn thì Điền Điền vội chộp lấy, nói: “Để tôi
giặt sạch rồi gửi lại anh.”

Đây là lần thứ hai cô giật chiếc
khăn ra khỏi tay anh. Ngón tay thon dài, ấm áp của anh và ngón tay nhỏ
nhắn lành lạnh của cô không tránh khỏi lại một lần nữa đụng chạm. Vô
thức Liên Gia Kỳ ngước mắt nhìn Điền Điền. Đúng lúc cô cũng ngẩng lên
nhìn anh, ánh mắt xấu hổ thẹn thùng. Trái tim anh đã bị ánh mắt đó làm
rung động. Ánh mắt long lanh như con sóng xô bờ khiến trái tim anh phút
chốc đập dồn dậ