
>
Như vậy thì Hạ Lỗi tuyệt đối không phải là bạn trai của Điền Điền rồi.
Nhưng trong lòng Điền Điền có phải vẫn có chỗ dành cho cậu ta hay không? Lục Hiểu Du cảm thấy mình cần phải làm rõ chuyện này bèn cố ý hỏi: “Cho dù Hạ Lỗi có bạn gái rồi thì sao chứ? Điền Điền, nếu em thật sự thích
cậu ta, chỉ cần họ chưa kết hôn thì vẫn có thể cành tranh mà.”
Điền Điền vội nói chẳng kịp xấu hổ: “Chị Hiểu Du, trước đây em đã từng thích anh Hạ Lỗi thật, nhưng bây giờ không còn nữa. Anh ấy giống như một giấc mơ em từng trải qua nhưng đã sớm tỉnh mộng rồi. Biết anh ấy có bạn gái, em càng không mơ mộng điều đó nữa.”
Lời thừa nhận thành thật và sự phủ nhận dứt khoát của Điền Điền khiến Lục Hiểu Du mỉm cười
mừng rỡ. Tốt lăm! Điều muốn hỏi thì cô ấy đều biết rõ.
Trong lòng Điền Điền đã không còn chỗ dành cho Hạ Lỗi kia. Người khiến cô
đứng trước ang sen mỉm cười ngọt ngào là ai, trong lòng Lục Hiểu Du đã
nắm chắc đến tám phần. Có câu, nhìn vật lại nhớ đến người. Điền Điền
đứng trước ang sen do Liên Gia Kỳ tự tay trồng nở nụ cười hạnh phúc,
người đó trong lòng cô là ai, câu trả lời đơn giản không cần phải nói
nữa.
Máy bay đáp xuống sân bay Hồng Kông, Liên Gia Kỳ
vừa bước xuống thì nhận được một tin nhắn. Ấn nút mở ra xem, trong mục
thư gửi đến, cái tên Điền Điền đập ngay vào mắt.
“Chào anh! Tôi đã giặt sạch khăn tay của anh rồi. Hôm nay, anh có rảnh không? Tôi muốn mang khăn trả lại cho anh.”
Liên Gia Kỳ suy nghĩ rồi trả lời: ‘Có rảnh. Tám rưỡi tối nay, tôi đợi em dưới tòa nhà em ở nhé!”
Sau khi gửi tin nhắn đi, Liên Gia Kỳ liền bảo trợ lý: “Đặt giúp tôi hai vé
máy bay. Một chiếc phải về thành phố G trước tám rưỡi tối nay, một chiếc quay lại Hồng Kông trước tám giờ sáng mai.”
Lần này
Liên Gia Kỳ đến Hồng Kông làm việc ít nhất phải ở lại bảy đến mười ngày. Lịch làm việc hằng ngày đều rất kín, anh chỉ có thể dùng thời gian nghỉ ngơi buổi tối để làm người bay trong không trung, bay đi lúc sao lên
rồi lại quay về khi bình minh.
Người trợ lý có chút kinh ngạc, buột miệng nói: “Có phải ở thành phố G có chuyện gì quan trọng không ạ?”
Liên Gia Kỳ chỉ “ừm” một tiếng mà không nói gì, lúc này, người trợ lý hiểu
ra mình đã quá nhiều chuyện nên không hỏi nữa.
Chuyện quan trọng ư? Nếu trợ lý biết mình nhọc công lên chuyến bay tối về
thành phố G chỉ để nhận lại một chiếc khăn tay thì chắc chắn sẽ thấy
kinh ngạc lắm. Liên Gia Kỳ cũng tự cảm thấy buồn cười. Vì một cô gái
không thích mình, vì một câu cô buột miệng mà vội vàng đi đi về về. Cô
hiếm khi chủ động tìm anh, sao anh nỡ từ chối cơ hội gặp mặt lần này
chứ?
Cả một ngày đều phải bận rộn với công việc,
tranh thủ thời gian nghỉ ngơi giữa hai cuộc họp, Liên Gia Kỳ bật máy lên thì phát hiện Lục Hiểu Du để lại lời nhắn cho mình. Lời nhắn rất ngắn
gọn:
“Gia Kỳ, sáng nay tôi đã nói chuyện với Điền
Điền rồi. Hạ Lỗi không phải là bạn trai của cô ấy. Cô ấy cũng không
thích Hạ Lỗi. Nếu tôi đoán không nhầm, có lẽ người cô ấy thích là cậu.
Là bạn bè, tôi thật lòng nhắc cậu một câu. Nếu cậu cũng thích cô ấy thì
đừng do dự nữa.”
Hẹn tám rưỡi gặp nhau dưới lầu,
ăn cơm tối xong, Điền Điền tắm gội, thay quần áo, bắt đầu trang điểm.
Đây là lần đầu tiên cô và Liên Gia Kỳ chính thức hẹn gặp riêng chứ không phải tình cờ gặp nhau ở một nơi nào đó. Mấy lần ấy, cô hoàn toàn không
có thời gian trang điểm. Lần này, cô muốn mình thật xinh đẹp để đi gặp
anh.
Bà Điền Quyên đi làm, không ở nhà nên cô
có thể tùy ý chọn quần áo, đổi kiểu tóc. Tủ quần áo gần như bị cô lật
tung cả lên. Bộ này, bộ kia, bộ kia, bộ này, kết hợp trang phục thế nào
cho hợp nhất đây? Cô cứ thử hết bộ này đến bộ khác. Kết quả, thử đi thử
lại quá nhiều, thành ra cô chẳng biết mặc bộ nào thì ổn. Cuối cùng, cô
quyết định chọn càng đơn giản càng tốt. Thế là cô chọn một chiếc áo
phông trắng kết hợp với một chiếc váy bò xanh. Chắc sẽ không nhầm đâu.
Còn mái tóc thì cô buộc thành đuôi ngựa, kết hợp với váy bò áo phông sẽ rất trẻ trung và tràn trề sức sống. Sau đó, cô lại cảm thấy tết đuôi sam có vẻ thuần khiết và dịu dàng hơn. Nhưng sau khi làm xong thì lại cảm thấy kiểu này có vẻ lỗi thời rồi. Hay là tết phía sau vừa tươi trẻ lại vừa
đáng yêu? Tết xong vẫn chưa hài lòng, cô lại nghĩ ngay hay là búi lên
thử xem. Búi tóc, soi gương, ngắm trước ngắm sau một hồi, Điền Điền vẫn
cảm thấy không đẹp. Khi đang chuẩn bị gỡ tóc ra thì di động ném trên
giường bỗng đổ chuông. Cô chẳng nhìn gì cả mà cầm lên nghe luôn. Giọng
Liên Gia Kỳ vang lên bên tai: “Tôi đến sớm hơn một chút. Bây giờ em có
xuống được không?”
Mới tám giờ mà anh đã đến
rồi. Điền Điền vừa cầm điện thoại vừa thò đầu ra ngoài cửa sổ.Bên cạnh
ngọn đèn đường, Liê Gia Kỳ đang đứng ở đó, ngẩng đầu lên nhìn về phía
cô. Ánh mắt anh còn sâu hơn cả màn đêm nhưng lại lấp lánh ánh sáng của
các vì sao.
Điền Điền vui mừng gật đầu:”Vâng. Tôi xuống ngay đây ạ!”
Quần áo đã mặc xong nhưng kiểu tóc thì vẫn chưa ổn. Điền Điền cũng chẳng có
t