Luôn Có Người Đợi Anh

Luôn Có Người Đợi Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324881

Bình chọn: 8.00/10/488 lượt.

hời gian chải lại kiểu khác. Sau khi tháo búi tóc xuống, cô quyết định
buông tóc. Như vậy là tự nhiên nhất. Chỉ cần vuốt xuống vai không để rối là được, rối thì sẽ không đẹp. Thế nên, trước khi ra khỏi cửa, cô không quên cầm chiếc lược trong tay. Sau khi chạy xuống lầu, ở chiếu nghỉ
tầng một, cô dùng chiếc lược nhỏ nhanh chóng chải lại tóc một lượt, chải mượt xuống hai vai rồi mới bước ra gặp Liên Gia Kỳ.

Thấy Điền Điền từ trong tòa nhà bước ra, ánh mắt tinh tế của Liên Gia
Kỳ phát hiện dáng vẻ cô khác với lúc thò đầu qua cửa sổ. Lúc đó, cô búi
tóc trên dỉnh đầu nhưng lúc này tóc lại buông xõa tự nhiên. Mái tóc đen
dài được chải mượt mà, mềm mại như dòng nước chảy xuống dôi vai thon
gầy. Lạ thật! Cô thở hổn hển, rõ rang là vừa chạy từ trên tầng xuống,
sao tóc cô không hề bị rối nhỉ? Liên Gia Kỳ không khó khăn gì phát hiện
ra Điền Điền để lộ chiếc lược nhỏ đang nắm chặt trong lòng bàn tay. Rõ
ràng, trước khi bước ra khỏi tòa nhà, cô đã chải lại tóc.

Lúc này, Điền Điền cũng nhạy cảm phát hiện ra ánh mắt của Liên Gia Kỳ, bất
giác cô giấu bàn tay phải cầm lược ra phía sau. Bỗng nhiên, cô ảo não
phát hiện ra mình không mặc chiếc váy bò có túi, bây giờ giấu chiếc lược đi đâu đây? Bị ánh mắt của Liên Gia Kỳ nhìn chăm chú, cô bối rối đỏ
mặt. Giây phút làm cho mình đẹp hơn để gặp anh, có phải anh đã nhìn thấy rồi không? Nghĩ như vậy, mặt cô càng đỏ hơn, từ hai má, lan dần sang
long mày đến đuôi mắt, tất cả đều đỏ lừ. Cô chỉ biết cúi đầu nhìn xuống
đất, xấu hổ không nói được lời nào.

Cô không nói
gì nhưng mái tóc không cần lên tiếng đã nói thay cô. Mái tóc của người
con gái cũng biết nói đấy! Ba nghìn sợi tóc là ba nghìn sợi tình. Sợi
sợi nói lên tình ý vô hạn, chỉnh hình cũng đủ hiểu, không cần phải cất
lời. Liên Gia Kỳ hiểu điều mái tóc được chải suôn mượt của Điền Điền
nhắn nhủ, hiểu điều đôi má ửng hồng của cô ám chỉ. Cô không cần lên
tiếng nhưng tất cả đều đã phơi bày hết rồi. Anh đã nghe thấy hết và đã
hiểu tất cả.

Liên Gia Kỳ cũng không nói gì, chỉ
bước lên phía trước một bước, nhẹ nhàng nắm chặt tay Điền Điền. Điền
Điền đang cúi đầu xuống bỗng ngẩng lên, mở to đôi mắt, bất ngờ, hoài
nghi, hiểu ra, rung động, cuối cùng là niềm vui hiện lên long lanh nơi
đáy mắt. Tuy Liên Gia Kỳ không nói gì nhưng anh nắm chặt tay cô, dùng
ánh mắt dịu dàng và lưu luyến để nhìn cô thì cô nhận ra anh đã hoàn toàn hiểu tâm tư của cô rồi. Còn tâm ý của anh, cô cũng đã nhận được.

Hạnh phúc bất ngờ như thủy triều ập đến. Bàn tay mềm mại nhỏ bé của Điền
Điền cuộn tròn trong bàn tay to lớn ấm áp của Liên Gia Kỳ, hai người
nhìn nhau mỉm cười ngọt ngào, nụ cười còn rạng rỡ hơn cả hàng ngàn hàng
vạn ánh sao trên bầu trời.



Tay trong ta, Điền Điền và Gia Kỳ thong thả đi dạo bên bờ sông gần đó. Ánh
đèn neon hai bên bờ chiếu sáng khiến dòng nước đang chảy trôi tựa chiếc
cầu vồng. một vầng trang sáng cong cong treo cao trên bầu trời đêm sâu
thẳm, dịu dàng chiếu những ánh bạc. Mấy chùm hoa giấy màu hồng nhạt đang nở sum suê tuyệt đẹp. họ ngồi bên cây nhìn bóng hoa dưới ánh đèn, nhìn
vầng trăng dìu dịu. Dưới ánh trăng, hoa như muốn nói rất nhiều điều.

Cô biết anh luôn âm thầm quan tâm và lo lắng cho mình, cũng nói cho anh
biết mình đã ngưỡng mộ và thầm yêu anh không biết từ lúc nào. Ban đầu,
cô do dự không nhận ra sự biến đổi tình cảm của mình cho đến lần đó, sau khi nghe tin anh bị sốt cao phải nằm viện, cô chửng nghĩ ngợi gì một
mình chạy đến Hồng Kông thăm anh. Sau khi vượt biển đến nơi, nhìn thấy
anh thì cô đã hiểu được trái tim của mình.

“Lần đó em đã đến Hồng Kông thăm anh, tại sao chưa gặp anh đã đi?”

“Bởi vì em.. em ngại.”

Có câu thơ là: “Gần đến tình càng ngại, không dám hỏi người đến”, còn hôm
đó, Điền Điền là “Gần tình tình càng ngại, không dám gặp người ta”. Liên Gia Kỳ dễ dàng hiểu được tâm tình của cô, anh nhẹ nhàng ôm cô, ôm chặt
người yêu bé nhỏ trong lòng mình. Bóng hai người dưới anh trăng dường
như hòa làm một.

Họ ngồi bên bờ sông rất lâu. Khi sắp đến
mười một giờ, Liên Gia Kỳ đưa Điền Điền về nhà. Về đến cửa, hai người
vẫn không nỡ rời xa. Cô muốn bảo anh vào nhà chơi, anh nghĩ rồi lắc
đầu: “Không cần đâu. Muộn quá rồi, không tiện. Em mau vòa đi. Ngủ sớm
nhé!”

Biết sáng sớm ai anh phải bay về Hồng Kông nên cô cũng
không cố níu kéo chỉ bịn rịn nói:”Vâng. Vậy anh cũng mau về nghỉ ngơi đi nhé! Mai còn phải đáp máy bay đi sớm đấy.”

“Ừ! Em vào nhà khóa cửa lại. Anh đơị em khóa cửa xong rồi đi.”

Điền Điền vâng lời mở cửa bước vào nhà. Khe cửa dần khép lại mà cô vẫn không nỡ đóng. Cô vẫn muốn nhìn bóng Liên Gia Kỳ thêm chút nữa, thêm chút
nữa. Anh cũng không giục, chỉ mỉm cười nhìn cô. Tình ý của hai người đều thể hiện qua ánh mắt nhìn nhau nơi khe cửa hẹp. Trong không gian tĩnh
lặng có hương vị ngọt ngào của tình yêu lan tỏa.

Khi đang
nhìn nhau lưu luyến, Điền Điền bỗng nhớ ra một chuyện, cô vội mở cánh
cửa sắp đóng lại ra, nói với Liên Gia Kỳ: “Em có một thứ muốn đưa cho
anh. Anh đợi


Pair of Vintage Old School Fru