Polaroid
Màu Của Kí Ức

Màu Của Kí Ức

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325065

Bình chọn: 7.5.00/10/506 lượt.

lớn, anh càng ít về nhà. Thậm chí trong vài năm gần đây anh đã chuyển sang sống ở Anh Quốc, thỉnh thoảng về Việt Nam một vài lần nhưng không bao giờ đặt chân vào gia đình William nữa.

Anh là một phần khuyết trong giấc mơ của tôi nhưng vẫn không ảnh hưởng gì cả. Tôi vẫn có thể trở thành tiểu thư của một gia đình giàu có. Trở thành một người có tiền và quyền lực, có thể làm bất cứ điều gì mà tôi thích.

Tôi đến trường học với một danh phận hoàn hảo, với nó tôi có thể có thế lực cho riêng mình, chèn ép tất cả mọi người. Buộc họ nghe lời tôi.

Mọi thứ vẫn tuyệt vời cho đến thời điểm tôi gặp lại cô bé mặc đầm xanh đêm hôm đó, người tôi căm hận đến tận xương tuỷ, một mối nguy hiểm ngầm. Nó biết quá nhiều thứ, về sự thật sau danh thế của tôi. Nhưng nó không phải là Junie, không phải là người mà mẹ con tôi có thể dễ dàng động vào. Sau nhiều năm nín nhịn, cuối cùng cơ hội phục thù của tôi đã đến.

Hai người đàn ông lạ mặt bước vào phòng, họ cúi đầu chào tôi đầy cung kính. Lấy hai bức ảnh từ trong hộc bàn ra đẩy đến trước mặt bọn họ, tôi dặn dò.

_ Tìm mọi cách không cho hai người này đến trường cho đến một giờ trưa mai.

Bọn họ gật đầu rồi ra khỏi phòng.

_ Jenna, xem lần này cô mất mặt như thế nào.

Với kẻ thù không thễ hãm hại này của mình, tôi chỉ còn một cách duy nhất. Đánh lén sau lưng.





_ Vẫn không liên lạc được bọn họ sao?

Bên trong phòng tập, Gia Hưng sốt ruột đứng ngồi không yên.

_ Cả hai người đều không được? 

Hà Trang siết chặt cuốn kịch bản trong tay. Mắt không ngừng nhìn về phía đồng hồ. Bọn họ chỉ còn không đến 45 phút nữa để ra sân khấu mà bây giờ hai nhân vật chính vẫn không thể liên lạc được. Phục trang, ôn thoại, còn rất nhiều thứ chưa làm. 

Thời gian vẫn lặng lẽ trôi qua, cả đội kịch càng trở nên căng thẳng. Mọi người không ngừng bàn tán, xung quanh đều là cảm giác bất an. 

_ Chuẩn bị thế nào rồi? Sẵn sàng lên sân khấu chưa? 

Hà Trang nhìn lên đồng hồ treo tường nôt lần nữa, chỉ còn chưa đầy 30 phút. Vẫn không liên lạc được. Cô dùng ánh mắt áy náy nhìn Hoàng Đăng đang đứng ở cửa. Không biết phải giải thích với anh như thế nào. Nhìn thấy sự bất an của cô, Gia Hưng liền lên tiếng trước.

_ Vẫn chưa liên lạc được với nhân vật chính.

_ Bọn họ không đến được à? 

_ Em không biết. Mất liên lạc rồi.

Hà Trang gục đầu xuống bàn. Cảm giác nặng nề đó lại đến.

_ Dù sao vở kịch vẫn không thể hủy được. Ở đây có ai thuộc thoại và phân cảnh của nhân vật chính không?

Đáp lại lời Hoàng Đăng chỉ là cái lắc đầu đầy bất lực từ Gia Hưng. Cậu day day thái dương, cảm thấy căng thẳng không kém gì Hà Trang. Tất cả mọi người đều im lặng. Như thế này thì không còn cách nào cứu vãn nữa. Mọi chuyện rơi vào bế tắc. Ngay cả Hoàng Đăng cũng không tìm được cách giải quyết.

Bỗng dưng có một người bước ra khỏi nhóm người đang ngồi trong phòng. Cô ta bước lên phía trước, e dè nhìn mọi người xung quanh.

_ Thật ra cũng không phải là không có. Ở đây vẫn còn người thuộc kịch bản và hiểu rõ nhân vật.

_ Là ai?

_ Bọn họ.

Tất cả mọi người trong phòng đều nhìn theo hướng nữ sinh đó chỉ. Ánh mắt tất cả mọi người đều dừng lại ở Hà Trang và Gia Hưng. Đúng rồi. Tại sao ngay từ đầu bọn họ lại không nghĩ ra. Biên kịch và đạo diễn, hai người duy nhất có thể thuộc toàn bộ và hiểu rõ nhân vật hơn bất kì ai ở đây. Họ nắm quyền điều hành vở kịch, nắm vững tất cả tình tiết trong lòng bàn tay. Thậm chí họ còn có thể làm tốt hơn những người diễn vai này.

_ Vậy hai em diễn đi. Cố gắng lên. Vở kịch không thể nào hủy được.

Lời của Hoàng Đăng như một liều thuốc an thần trấn an tất cả mọi người. Không khí xung quanh dần được thả lỏng nhưng ở một góc khác lại có hai người khác còn căng thẳng hơn lúc đầu gấp nhiều lần.

...

Hà Trang ngồi trước gương nhìn mình trong một váy lớn của các tiểu thư quý tộc châu Âu nhiều thế kỉ trước. Cô vẫn không thể tin rằng mình phải bước lên sân khấu, đối diện với tất cả mọi người. Bọn họ sẽ nhìn cô chằm chằm, rồi nhận xét, rồi chê bai. Cuối cùng sẽ là cười nhạo. Nghĩ đến đây, hai môi cô vô thức mím lại, hau mắt nhắm chặt, lòng bàn tay lạnh ngắt.

Bỗng nhiên có một hơi ấm bao lấy hai bàn tay cô. Hà Trang bình tĩnh mở mắt nhìn vào chàng trai vừa xuất hiện phía sau qua hình ảnh phản chiếu trong gương. Đó là hình ảnh của một chiến binh mạnh mẽ trên chiến trường châu Âu ngày xưa.

_ Cậu căng thẳng sao?

Gia Hưng lo lắng nắm lấy đôi tay lạnh ngắt của Hà Trang. Cậu thấy rõ sự bế tắc qua đôi mắt kia.

_ Tôi không làm được.

_ Cậu căng thẳng quá rồi.

_ Đừng an ủi tôi. Đó là sự thật. Tôi luôn thất bại, trong tất cả mọi việc. Bọn họ sẽ chứng kiến tất cả. Bọn họ sẽ cười nhạo tôi. 

Nhìn ra sự sợ hãi thật sự không hề che giấu trong đôi mắt đen láy kia, Gia Hưng dường như hiểu được điều gì đó. Đôi mắt này luôn luôn