
này.
Tư Hổ bất thình lình đạp thẳng vào bụng Hải Anh khiến hắn ngã xuống đất. Nhưng chưa kịp đứng lên lại bị cây roi gia trên tay Tư Hổ đánh xuống liên tục.
_ Hải Anh.
Dương Vi hét lên, vừa nhấc chân lên liền bị một cái tát giáng xuống.
_ Đứng yên ở đó.
Hải Anh nằm dưới đất ôm lấy bụng hô hấp nặng nề. Quần áo hắn đã rách gần hết, trên người toàn bộ là vết thương. Nhìn sang Dương Vi đang đứng gần đó với một bên mặt đỏ bừng không khỏi xót xa.
_ Không được đụng đến cô ấy.
Chát!
Tư Hổ quất cây roi da xuống người Hải Anh.
_ Mày nghĩ mày có quyền sai khiến sao? Mày phản bội tao vì con nhỏ này. Không ai trong tụi mày có quyền được sống cả.
Tất cả như quay về buổi trưa kinh hoàng ngày hôm đó. Hơn mười người vây lại đánh một mình Hải Anh. Trên tay bọn họ là gậy gộc, là dao, là thanh sắt. Từng thứ lần lượt nện xuống. Hải Anh chẳng thể nào chống cự. Hệt như 7 năm trước, hắn chỉ là một thằng nhóc vô dụng để cho người ta đánh đập. Bọn họ mỗi lúc ra tay càng tàn nhẫn. Toàn thân Hải Anh lúc này đầy máu. Máu ở khắp nơi.
Tư Hổ mỉm cười cay độc. Gã bước đến đạp vào bụng Hải Anh sau đó đá hắn qua một bên. Nhận cây gậy từ thuộc hạ không suy nghĩ mà quất thẳng xuống thân hình đã bê bết máu kia như muốn trút xuống tất cả sự thù hận tích tụ bao lâu nay.
_ Không. Hải Anhh.
Dương Vi gào thét trong tuyệt vọng. Đây là tất cả những gì hắn phải trải qua vì cứu cô hay sao. Là vì cứu cô. Dương Vi muốn vùng lên nhưng lại bị đánh rồi giữ lại.
Hai tay Dương Vi bị trói chặt nhưng cô vẫn bất chấp tất cả mà lao về phía trước.
Tiếng gào của Dương Vi khiến Tư Hổ chú ý. Tại sao gã lại quên con át chủ bài này. Đây mới là mục tiêu chân chính ngày hôm nay của gã. Tư Hổ vung roi quất mạnh về phía Dương Vi đang chạy đến khiến cô bật ra xa, đập mạnh vào bức tường xi măng.
Cả người Dương Vi như muốn vỡ nát. Cô không thể cử động được nữa.
_ Dương Vi.
Hải Anh muốn tiến về phía cô nhưng liền bị một gậy giáng xuống khiến hắn gục ngã hoàn toàn. Bị đánh cho gần chết mới buông tha, hắn không còn khả năng di chuyển. Chỉ biết nằm dưới sàn xi măng lạnh giá nhìn Dương Vi cách đó không xa.
_ Mày yêu con nhỏ này đúng không? Vì yêu nó nên mày mới phản bội tao. Được lắm. Được lắm. Tao cho bọn mày chết cùng nhau.
Người người lần lượt rời đi. Bọn họ khóa chặt cửa nhà kho. Mùi xăng dầu nồng nặc. Hải Anh rất dễ dàng đoán được chuyện gì sắp xảy ra. Những gì xảy ra 7 năm trước được Tư Hổ cho tái hiện hoàn toàn.
Tư Hổ đứng trước nhà kho ngửa mặt lên nhìn trời. Bây giờ đã là buổi chiều, hoàng hôn vừa buông xuống, bầu trời cũng đã đổi màu. Gã rút hộp diêm ra nhìn rồi lại nhìn từng vũng xăng dầu lênh láng dưới đất lại thêm từng mảng được hắt lên tường. Gật đầu hài lòng gã rút diêm ra quẹt một đường, lặng im nhìn mồi lửa bập bùng. Qua đó gã nhìn thấy được thằnng bé 7 tuổi nhếch nhác ở khu ổ chuột được hắn mang về nhà và rất nhiều chuyện khác. Đứa con này gã đã từng rất yêu thương nhưng kể từ giây phút nó phản bội thì mọi chuyện đã không còn nữa. Những năm tháng nhục nhã trong tù gã chưa bao giờ quên. Ngọn lửa này sẽ kết thúc mọi chuyện.
_ Vĩnh biệt.
Ném mồi lửa nhỏ từ que diêm xuống đất, Tư Hổ lạnh lùng quay người rời đi. Phía sau lưng gã, mồi lửa nhỏ nhanh chóng bắt dầu bừng lên một ngọn lửa lớn, sáng rực một vùng.
Bên trong nhà kho nhiệt độ mỗi lúc một năng, bức tường xi măng đang bị ngọn lửa dữ tợn từ từ nuốt trọn. Hải Anh và Dương Vi vẫn nằm bất động trên nền đất, ánh mắt bọn họ nhìn nhau như một lời trăn trối cuối cùng. Trong mắt cả hai đều là sự tuyệt vọng. Khoảng cách của bọn họ lúc này sao mà xa quá.
Lần này Tư Hổ đã tính toán rất cẩn thận. Gã sợ sẽ phạm lại sai lầm ngày trước nên đã kêu người chọn một nhà kho kín, không có một lối thoát nào, dù là một cái lỗ nhỏ. Không những thế hắn còn mang hết tất cả mọi thứ ra ngoài chỉ để lại căn nhà kho trống rồi mới châm lửa.
Trong ánh lửa bập bùng cảm xúc của Hải Anh không giống ngày xưa. Cuộc sống và tư tưởng của hắn đã thay đổi. Bây giờ hắn có mục đích để sống, hắn có con đường để đi, hắn có gia đình để về cũng như hắn có người để bảo vệ. Hắn không thể chết lúc này được. Hắn cần phải sống để bảo vệ Dương Vi, để cùng cô đi hết cuộc đời này. Hắn cần phải sống.
Hải Anh nhìn Dương Vi ở gần đó, cả người hắn khẽ cử động. Có biết bao nhiêu đau đớn chỉ có hắn mới biết. Hắn trườn người lên phía trước. Từng chút một tiến về phía cô. Dương Vi nhìn hắn đang trườn về phía mình nước mắt lại trào ra. Người con trai đó cho đến lúc này vẫn muốn bên cạnh cô.
Dương Vi đã từng đọc được ở đâu đó trên mạng rằng: "Nếu khoảng cách giữa chúng ta là 1000 bước. Chỉ cần anh bước 1 bước em sẽ bước 999 bước còn lại." Nếu như Hải Anh đã bỏ qua tất cả mọi khó khăn để tiến về phía Dương Vi thì cô chắc chắn sẽ không để hắn cố gắng trong đơn độc.
Dương Vi cảm thấy cả cơ thể như bị vỡ nát sau