
br/>-Cứ thế này nhé. Đừng ngốc nghếch mà biến thành bọt biển đấy. Lúc ấy tớ sẽ vớt sạch cậu đen về sàn lọc lại..haha...
Haix vẫn mấy câu ngốc nghếch như vậy. Quỷ quyệt thật, nhưng sao nó thấy vui thế nhỉ.
Nó nhìn phi bằng đôi mắt đen to tròn khẽ chớp chớp. Không nói gì, sau đó nó bị Phi cốc trên đầu một cái rõ đau:
-Lần sau không được đưa đôi mắt như vậy nhìn đứa con trai khác, mà có đứa nào nhìn cậu tớ sẽ mốc mắt ra. À chỉ được nhìn tớ thôi và chỉ tớ
mới được nhìn cậu như vậy! Nhớ chưa..._Phi nghiêm túc nhìn nó nói.
-..._Nó không nói gì . Chỉ là có cái gì đó bắt nó gật đầu một cái. Sau đưa mắt chớp chớp nhìn Phi.
-Haix! Tớ đã bảo rồi đừng quyến rũ tớ mà...
???? Là sao...Mặt nó nghệch ra nhìn Phi khó hiểu.
-Nhưng lần này tha cho cậu._Phi không nói gì cúi đầu hôn nhẹ vào trán nó. Tự dưng không đau làm mấy chuyện quái quỷ...hừ hư...T^T
-...
-Thôi về nhà nào!_Phi đứng dậy vươn vai nhìn nó rồi nói.
-..._Nó mặt nghệch đứng dậy theo Phi nhưng sao tự dưng thấy lạnh kinh khủng. Nhìn lại trên người thì quả thật nó thật đáng thương mặc mỗi
chiếc đầm còn hở vai mới chết cứ..hừ hừ...lạnh quá...
-Này lại đây..._Phi đưa tay kéo nó về gần mình. Sau đó đưa tay ôm lấy vai nó. Ồ ấm rồi đấy. Hai má nó đỏ ửng lên...
-Tớ lạnh quá đứng vậy ấm hơn.
Ối trời ơi! Thế mà tưởng quan tâm tới mình lắm chứ._Mặt nó sị xuống
thành bánh bao. Hai má phụn phịu. Nhưng Phi đau có chút ý cứ thế ôm nó
vào long mà bước đi...Nhưng nhưng còn ba từ thiên liêng kia đau
rồi...sao lại không có chứ..tên này tức chết đi được...bữa nào ta bắt
ngươi đau khổ...huhuhu...tình yêu đầu của nó là vậy sao..cả ba từ cỏn
con mà cũng không thấy đau...
Sáng sớm vừa thưc dậy nó đã cố chạy thục mạng thật nhanh
ra khỏi nhà. Cố gắng không để Phi thức giấc. Chuyện tối qua đối với nó
không phải giăc mơ mà là sự thật. Nên vì là sự thật mới thấy khó đối
diện với nó.T^T
Nó chen người trên tuyến xe buýt buổi sáng. mặc dù rất khó chịu
nhưng còn hơn là sáng nay đi với Phi. Nếu đi vs cậu ấy chắc nó không có
lỗ mà chui xuống mất.=><=
Vừa đặt chân xuống đất mẹ thân thương nó cảm thấy như mình từ cõi
chết trở về. Quả thật từ cõi chết trở về dấy. Xe buýt gì buổi sáng mà
đông khủng khiếp. Không có chỗ ngồi nên nó phải đứng xuốt hai tiếng và
thay trạm xe đến ba lần mới có thể đứng ở đây...đứng trước cổng bệnh
viện.
Nếu không có cái vụ tối hôm qua thì nó cũng chẳng dại gì mò lên mấy tuyến xe buýt như vậy.
*******
-Mẹ._Nó gọi to khi trong thấy mẹ mình đang xách cặp lòng đi ngược về phía nó. Chắc là mẹ đi mua đồ ăn sáng.
-Con đến đấy à!_Bà hỏi nó nhưng mắt thì trong ra xa như muốn tìm một người nữa.
-Cậu ấy ngủ nướng ở nhà rồi!_Nó cảm thấy hụt hẫn khi mẹ mình quan tâm đến Phi.
-Vậy con vào chơi với bố! để mẹ đi mua chút thức ăn._Bà nhìn Di vs ánh mắt âu yếm.
-Vâng!_Nó gật đầu vs mẹ rồi trong theo cái bóng gầy gầy của mẹ nó đã đi khuất sau lùm cây hoa giấy .
...
-Bố! con đến rồi đây..._Nó vội đẩy cửa. hai mắt tít lại cười cười
nhìn bố...nhưng bất ngờ hai mắt nó mở to, mồm cứng lại khi nhìn thấy
người con trai đang ngồi bên phía của sổ.
Người mà nó không muốn gặp nhất.
-Làm gì đứng thừ người thế?_Bố nó cười cười đưa mắt nhìn nó.
-Anh..._Nó lắp bắp khi thấy Long cũng cười với mình. Nhưng ánh mắt
của anh thoáng vẻ khó hiểu không giống thường ngỳa. Ánh nắng bên ngoài
của sổ hất vào mặt anh. tạo nên cái vẻ đẹp lạ lùng và nét buồn thấp
thaóng ẩn hiện. Nó vội lắc lắc đầu vẻ không tin...
-Làm gì thế ! Long đến đây chơi với ta lúc sáng sớm! Con thấy bất ngờ vậy à?_Ông tiền đưa đôi mắt không hài lòng nhìn cô con gái rựợu là nó.
-Di! Em mới đến à?_Long nhìn bố nó cười xong quay sang nó hỏi.
-Vâng!_dù gì anh ta cũng hơn tuổi. Trước mặt bố cũng nên lịch sự một chút.
-Tới đây ngồi đi._anh ta đưa tay đập xuống lớp nệm của chiếc ghế còn trống bên cạnh mình.
Nó bấp giác bước tới rồi ngồi xuống. Nó thoáng trông thấy nụ cười hài lòng của bố khi nhìn nó và Long...Sao mấy hôm nay ai cũng khó hiểu
cả...^^
***
Nó ngồi nói nghe bố nó và Long nói mấy chuyện mà nó không biết và
cũng không thích nghe lắm. Ánh mắt dõi mông lung ở cái nơi cố định nào
đó.
-Vậy cháu đưa con bé đi ăn sáng nhé!_Giọng của bố nó dường như đánh
thức nó. Hử sao nó phải đi vs anh ta chứ...aaaaaaaaaaaa T^T Bố luôn luôn thích anh ta, thật ra thì anh ta có gì hay chứ luôn bắt nạt nó không à.
-Vâng! Vậy tụi cháu đi ạ!_Long đứng lên cười với bố nó.
-Bố..._Nó cự nự.
Bất chấp ánh mắt phản đối của nó bố nó chỉ lờ lớ lơ mà chào tậm biệt
Long. Nó biết dù nói cái gì thì bố nó cũng không thay đổi.
-Vậy con đi đây!_Nó nhìn bố vẻ thất vọng. Nhưng vẫn bwocs đi theo Long.
Ra đến bên ngoài cửa. Nó mới cố đi thụt lùi tạo một khỏang cách xa Long hơn một chút.
-Lại đây nào? Anh không l