Mình Thích Cậu! Nhỏ Rắc Rối!

Mình Thích Cậu! Nhỏ Rắc Rối!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327904

Bình chọn: 7.5.00/10/790 lượt.

é đi..._Long nhận vé từ chị bán vé rồi dẫn nó tới nơi xoát vé.

-Anh định làm gì tôi vậy hả. Thả tôi ra...Quê chết đi được..._Nó cố
gắng mãi nhưng cuối cùng vẫn bị con ngựa màu hồng phấn có gắn mấy viên
đá lấp lánh quyến rũ. Và bất chấp tất cả nó phải ngồi trên con ngựa đó.

-Lên đi._Long bước tới giữ ngựa mà hồi nãy nó đã chấm. Tại ...tại sao...cái gì nó muốn thì anh ta điều biết thế nhỉ...

-Anh nói đấy nhá. Nhưng không được đi đâu cả. Mọi người cười tôi ngại chết được._Nó phụn phịu bước lên con ngựa vẻ bị cưỡng ép.

Nhưng khi đã ngồi trên minh con ngựa này nó lại có cảm giác hạnh phúc tột độ. Mặc dù nó chưa khởi động nhưng...Hạnh PHúc quá đi...T^T

Cỗ máy khởi động bắt đầu chạy vòng vòng lần đầu tiên nó mông muốn anh ta đừng bỏ đi cứ đứg yên chỗ cũ chờ nó. Để đến khi cỗ máy chạy hết một
vòng quay lại nó vẫn có thể thấy anh ta....Nhưng đang thích thú thì nó
phát hiện anh chàng đã chạy hướng nào rồi...huhu...

-huhu...Lạc mất rồi..._Nó bước ra khỏi vòng đu quay thì không thấy
Long đâu cả. Cái anh này, sao lại thả người ta ở đây chứ...Nó ngồi xuống chiếc ghế tróng vừa mới tim được. Nước mắtchảy ra...Không di động,
không tiền...huhu...

-Làm gì ngồi đây khóc lóc vậy? em lớn rồi đấy mà còn chạy lung tung.

Mặt nó phụng phịu toàn nước là nước, ngước mắt lên nhìn cái anh cành đang đứng trước mặt.

-Ai bảo anh đi đâu cơ chứ...tôi không đem tiền, không điện thoại...bị
lạc thì biết làm sao..._Nó tức giận nhưng vẫn phụn phịu nói.

-Ngốc thật! Em có phải là trẻ con đâu. Những lúc như vậy thì tới đứng ở phòng điều hành chứ sao.

-Anh bảo ai ngốc hả? Có anh ý!_tức giận.

-Thôi...thôi...ăn kem đi. chảy hết rồi..._Trên tay Long là hai cậy
kem trong đó có một cây vị mà nó rất thích vị chanh...thơm..thơm..quyến
rũ...

Cái anh này sao hôm nay cái gì của nó anh ta điều biết là sao...Nhưng thấy giảm bớt ác cảm chút chút...haha... Cứ như vậy anh ta và nó có thể là bạn được đấy. Mặc dù chơi với nhau từ nhỏ...

-Cái của em..._Long đưa cho nó cây kem vị chanh có rắc một ít sô cô la bên trên...

-Cái này ở đâu ra..._Nó vừa liếm liếm cây kem vẻ thích thú vừa hỏi mà không nhì Long.

-Ở ngoài cổng công viên...

“Ặc” Suýt nữa thì đánh rơi cây kem yêu quý, trong h/c này nó trở
thành vật hiếm bởi vì ở đây cách cổng công viên một đoạn khá xa.

-Anh chạy ra đó hả?_Nó quắc mắt như đang nhìn sinh vật người ngoài hành tinh mới xuống.

-Ừm!_Long đưa cây kem lên miệng cắn một miếng rồi cười bảo.

-xa vậy sao..._Nó Không nói gì nữa khi trông thấy ánh mắt của Long
nhìn mình có cái gì đó rất tha thiết, ấm áp, nhưng kig lạ không giống
thường ngỳa...

Thật là khó hiểu...

Nó quay đi ăn nốt chiếc kêm trên tay, chưa ăn hết một nửa thì đã giật mình bởi tiếng khóc của cô bé đang ngồi ở ghế đá sau lưng...

HUHUHUUHU>>>>>>>>>>>>>_tiếng
khóc cất lên càng ngày càng to. Khiến nó phải đứng giậy đến bên cô bé và tặng nguyên cho cô bé cậy kem đang ăn dở. Quả thật cô bé hết khóc
ngay...

-E lạc mẹ à?_Nó hỏi.

-woa woa...mẹ ơi...mẹ ơi..._cô bé lại tiếp tục khóc đánh rơi luôn cây kem trên tay. Ôi! Kem của tôi...cây kem mà gã con trai đáng ghét thường ngày tự dưng xoay 180* đi mua cho tôi...huhu....Nó nhìn cây kem tiếc
rẽ...

-Thôi nào..chị sẽ tìm mẹ cho em nhá...._Nó cúi xuống vỗ vỗ vào vai cô bé vẻ an ủi...Hôm nay là ngày nghỉ nên khác vào đây đông hơn thường
ngày...

-huhuhuhu...em muốn mẹ cơ..huhuhu...._cô bé cứ khóc lốc ỉ oi làm nó
nhớ tới cái cảnh mà lúc nhỏ nó đi lạc trên đoạn đường ít ngưưoì qua lại
vs Long trong một lần nhà trường tiểu học tổ chức đi cắm trại. Nó vì bị Long kéo đi mà bị lạc cho đến khi trời gần tối nó khóc rất to rất to
nhưng mãi mà vẫn không tìm được lối đi. Cái anh chàng đáng ghét đó lúc
đó 10 tuổi buôn thỗng cho nó một câu: “Cứ ngồi đó mà chờ chết đi”_Thế là nó không khóc nửa chỉ biết nín thin bước theo Long. Cuối ùng thì hai
người cũng tìm được đường về trại...hhâhha...Cái anh chàng đáng ghét đó
đáng ra lúc đó phải an ủi nó mới phait, đằng này còn định bỏ nó lại một
mình để đi cơ chứ...T^T

-Hét to lên đi...hét to lên nữa..._Nó chưa kịp nói gì yhêm thì cô bé
đã bị Long bé bổng lên ngồi trên cổ mình. Lúc đầu cô bé hơi sợ hãi nhưng lúc sau cô bé lấy lại được bình tĩnh và gọi tên mẹ mình thật ra...

Lần đầu tiên....nó thấy anh chàng này thật khác với những gì nó ác cảm về anh...Anh chàng kì lạ...

Nó đang ngồi trên chiếc nghế đã lúc nãy, đưa mắt trông
theo cái dáng cao cao với chiếc áo sơ mi màu xanh biển đáng đi khuất sau cánh cửa của quán cafe gần đó, mà chợt có ý nghĩ loé len rồi chợt phì
cười khi nhớ tới chuyện cách đây vài phút.

“Hét to nữa lên, không mẹ em sẽ bỏ em lại đây mà về nhà đấy”_Long
ngẩng đầu lên nhìn đứa bé gái đang ngồi trên cổ mình bằng đôi mắt doạ
dẫm.

Đứa trẻ trong đến toọi nghiệp vừa hoảng lạon vừa sợ hãi. Hét được
mấy tiếng trước mấy tiếng sau đã bị tiếng khóc áp đ


Polaroid