Polaroid
Mình Thích Cậu! Nhỏ Rắc Rối!

Mình Thích Cậu! Nhỏ Rắc Rối!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327382

Bình chọn: 9.00/10/738 lượt.

ng hét của Ngọc anh mới thả cô trở về với mặt đất…

-…_Cậu nhìn cô…

-…_Cô cũng im lặng nhìn cậu. Rồi cô nhón chân lên hôn nhẹ lên môi cậu trong khi cậu có vẻ mặt bất ngờ thì cô lại đưa tay vòng lấy eo cậu dụi
đầu hạnh phúc.

*********

-Chặc! Hai cái người này!..._Son đứng dựa vào bức tường gần đó. Đưa
mắt nhìn thằng bạn đang cười hạnh phúc như một đứa con nít. Cô cũng lắc
đầu cười. Thật ra lúc đầu cô không tính tới việc mọi chuyện lại sảy ra
theo hướng này…

-Thế thì tốt quá!_Di bước lại gần Son. Mỉm cười trông ra hướng hai người bạn.

-Chắc là không có chuyện gì nữa đâu nhỉ?_Son lo lắng nhìn Di.

-Không có đâu!_Di gật đầu nói.

-Thế thì tốt.!

-Duy đi rồi à?_Di đưa mắt nhìn Son.

-Không! Cậu ấy quyết định ở lại đây…_Son quay sang nhìn Di.

-Tại sao…?_Di có vẻ bất ngờ.

-Không biết nữa…_Son cười cười rồi kéo Di chạy ra khỏi nơi ẩn nấp…

Hét toáng lên với hai người đang vô cùng hạnh phúc kia…

-Nè! Hạnh phúc thì cũng để về nhà chứ! Làm gì mà ở nơi công cộng làm ngứa mắt hai tiểu thư cô đơn ta đây…

-Hahaa…Như cậu thì cô đơn là đúng quá còn gì…_Khánh cười cười rồi ôm Ngọc vào lòng âu yếm. Buông lời trêu chọc Son.

-Á! Cái thằng nhóc này! Chơi bà hả…_Son hùng hổ lao về phía Khánh…

Sân trường trở nên nhộn nhịp khi chỉ có bốn người một chàng trai và ba cô gái…

Tiếng cười của họ bay vút hòa vào ánh nắng chói chang của mùa hè cuối năm cấp 3…Và sau đó họ sẽ phải trường thành…

**********

Nhật kí của nó.

Mùa hè, ngày X tháng 6 năm XXX….

“Thật sự mình không cô đơn…Bởi quanh mình vẫn có những người bạn…

Bây giờ anh có nghĩ giống em hay không? Hay anh đang cảm thấy cô đơn…”

***********************************************************************

7 năm sau…

-Thật ra…Bố mẹ có chuyện này cần nói với con…_Bà Liên lên tiếng để có
thể mở đầu sự thật mà chồng bà đã dấu suốt mấy chục năm qua…

-Vâng!_cô gật đầu. Nhìn mẹ.

-Chuyện này nói ra con đừng có trách bố con…

-…_cô nín thở.

-Thật ra…_Ông Tiền lên tiếng tiếp lời vợ. Giọng ông nghẹn ắng lại…

Cô vụt đứng bật dậy. Chạy vụt ra khỏi căng nhà có chiếc cổng màu xanh
biển và khóm hoa Oải hương thơm ngát. Thật sự chuyện ông mới nói xong
khiến cô cảm thấy bị đả kích ghê gớm. Cho dù cô đã trưởng thành. Nhưng
chuyện này khiến cô không sao không cảm thấy trách móc ông…



-Bác sĩ Di! Có một bệnh nhân 5 tuổi vừa được chuyện tới
bệnh viện hôm qua. Cô xuống xem đi…Tình trạng có vẻ không được tốt
lắm…_Cô ý tá mặc chiếc váy trắng thở gấp nói nhanh với người con gái
khoác chiếc áo bác sĩ dài màu trắng đang đứng dựa người trông ra ngoài
cửa sổ…

-Tôi xuống ngay!_Cô hơi giật mình. Đứng bật khỏi ghế rồi bước nhanh ra cửa với lấy chiếc tai nghe mà vài phút trước cô vừa đặt xuống chiếc bàn tiếp khách.

-Vâng!_Cô y tá vừa thở gấp vừa bước theo sau vị bác sĩ nữa trẻ.

-Tình tráng hôm qua ra sao?_Cô đưa tay đón lấy cuốn sổ ghi chép bệnh
tình hằng ngày của bệnh nhân từ tay cô ý tá. Vừa đi vừa lật ra xe và
theo thói quen nghề nghiệp cô hỏi nhanh không cần ngẩn đầu lên nhìn trợ
tá đang đi bên cạnh mình.

-Dạ vẫn bình thường. Nhưng trưa hôm nay có triệu chứng ói ra nước…Em
đã truyền nước nhưng tình trạng vẫn tiếp diễn…_Cô gái ngập ngừng báo
cáo.

-Sao em không báo cho tôi?_Cô đứng khựng lại làm cho cô y tá đi phía sau phải giật mình. Quay người lại nhìn cô y tá.

-Dạ! Lúc đó chị đang trong giờ nghỉ nên…_Cô gái có vẻ ngập ngừng có chút sợ sệt…

-Thôi! Lần sau có chuyện gì gấp thì phải báo cho tôi. Dù là giờ
nghỉ._Cô mỉm cười nhìn cô y tá vẻ nhắc nhở…Cô biết họ quan tâm đến cô.
Bởi vì trong cái khoa nhi này người có thời gian nghĩ ngơi ít nhất chính là cô. 26 tuổi đã là bác sĩ chính của khoa nên mọi bệnh nhân quan trọng cô luôn phụ trách. Vì vậy cô mang trong mình trách nhiệm nặng hơn những người khác.

-Vâng!_Cô y tá có vẻ bớt đi phần sợ sệt ban nãy…Cô y tá bước đến trước đẩy cửa căng phòng có bệnh nhân của bệnh nhân vừa chuyển đến hôm qua.

Di gật đầu rồi bước nhanh vào phòng. Căng phòng bệnh đắt tiền do người nhà thuê riêng cho bệnh nhân…

Cô bước nhanh đến bên cạnh người mẹ trẻ hôm qua cô đã được tiếp xúc.
Trên giường cậu bé 5 tuổi xanh xao đang mệt mỏi lặng khép hờ mắt…

-Chào Bác sĩ!_Người mẹ trẻ nhìn cô, nở nụ cười tươi.

-Chào chị! Có vẻ như nhờ truyền nước mà cháu bé có vẻ đỡ hơn. Nên chị yên tâm._Cô mỉm cười nhìn lại người phụ nữ. Rồi đi đến điều chỉnh lại
sợi dây nước truyền.

-Vâng!_người phụ nữ mỉm cười lộ cái lún đồng tiền sâu và cái răng
khảnh trong chị thuần khiết, hiền hậu trông cái sang trọng của quần áo
và đồ tráng sức.

Bây giờ cô càng thấy bị người phụ nữ này thu hút hơn…Ngày hôm qua mới gặp chị dường như chị thu hút cô bởi khuôn mặt sang trọng đậm nét với
gò má cao và đôi mắt to tròn…Nhưng giờ đây nụ c