
>-Ngoan nào!_Người mẹ trẻ 23 tuổi bặm môi nhìn đứa con nhỏ của mình có ý nhắc nhở nhưng hai mắt cô vẫn toát lên niềm vui khi trông thấy nữ bác sĩ trẻ đã điều trị cho con cô suốt mấy tuần qua.
-Hôm nay cô thấy con tốt hơn trước rồi đấy! Nghe nào? Có chuyện gì
vui hả?_Di mỉm cười nhìn cậu bé đang cười sung sướng. Cái điệu bộ của
mấy đứa trẻ đang có chuyện vui để khoe.
-Cô Di! Con nói với cô cái này bí mật nhé!_Nó lén nhìn mẹ rồi kéo kéo áo cô xuống như muốn cô cúi xuống. Rồi nó nói thì thầm vào tai cô cố
không để mẹ mình nghe. Nhưng cô chắc chắn với cái giọng của cậu bé lúc
này thì cả cô y tá đang đứng cất đó một mét cũng nghe thấy chứ đừng nói
đến người mẹ đang ngồi trước mặt.
Cô bật cười khúc khích rồi gật đầu cái xụp.
-Này nhé! Hôm nay bố con ý! Đến thăm con đấy!_Cậu bé lại hí hửng kéo tai Di xuống khoe…
-Da! Sướng nhỉ?_Cô cười cười rồi nhìn vào mắt cậu bé, tay xoa xoa đầu cậu bé và cười.
-Vâng! Con vui lắm!_Cậu bé cười toe rồi hét toáng lên không để ý bà mẹ nãy giờ ngồi nghe con trai mình nói mà nín cười.
-Mấy hôm rồi con ngoan lắm. Vì vậy bố con thưởng cho con cô ạ!_Cậu
nhóc lại hứng chí khoe thêm. Đưa mười ngón tay lên xòe ra. Hai mắt cậu
tròn xoe và vẫn nụ cười đó…
-ƯM! Con ngoan nhất!_Cô xoa xoa đầu của cậu nhóc.
Trong thời gian điều trị và tiếp xúc với cậu bé cô dường như cảm thấy ở cậu bé con nhỏ nhắn này có cái gì đó thu hút cô.
-Bố con tới bằng máy bay cô ạ!_Cậu nhóc lại khoe thêm.
-Woa ! Thích lắm nhỉ?_Cô tròn xoe mắt nhìn cậu bé con rồi véo nhẹ má của cậu bé.
-Vâng!_Cậu bé lại toe toét cười như hoa hướng dương.
-Anh ấy hôm nay mới về nước!_Người mẹ trẻ đỏ mặt nhìn cô rồi cười lã chả. Có vẻ cũng hạnh phúc lắm. Đính chính.
-Thế à!_Dường như với ở Thư có cái gì đó làm cô muốn tiếp xúc. Thư
ít hơn cô ba tuổi vì thế nói chuyện với Thư cũng rất dễ thân thiết.
-Anh ấy còn công việc ở nước ngoài nên em và thằng nhóc này về
trước!_Thư cười hạnh phúc xoa đầu đứa con trai đang cười toe rồi nhìn
cô.
-Vậy chắc em vui lắm nhỉ?_Cô mỉn cười nhìn Thư rồi với tay lấy cuốn sổ ghi chép hằng ngày của bệnh nhân.
-Vâng! Anh ấy là người mà em biết ơn nhất!_Thư mỉm cười hạnh phúc rồi lại cúi xuống nhìn đứa con trai.
-…_Cô nhìn Thư mỉn cười nhưng cô không hiểu lắm câu nói cuối cùng của Thư. Nó có gì đó mờ ảo…
….
-Hôm nay cháu có ăn được nhiều không?_Cô lật lật nhìn kĩ ghi chú của mấy ngày trước rồi hỏi Thư.
-Vâng! HÔm nay cháu ăn được tốt hơn mấy hôn vừa qua!_Thư mỉn cười nhìn cô.
-Thế thì tốt rồi! Có lẽ cháu sẽ được xuất viện sớm đấy!_Cô mỉn cười nhìn Thư rồi đưa tay vóe nhẹ má của cậu nhóc.
-Hoan hô!_Cậu bé reo lên…Nhưng sau đó mặt lại xị xuống. Hai má phụng phịn.
-Sao vậy?_Cô thấy ngạc nhiên khi vẻ mặt cậu nhóc thay đổi…
-Thế con không được gặp cô nữa à?_Cậu nhóc hai mắt rưng rưng có vẻ sắp chảy nước mắt đến nơi.
-Hahaa…Cô còn ở đây! Có đi đâu đâu! Lúc nào con bảo mẹ dẫn đến nhà cô chơi…_Cô xoa xoa đầu cậu nhóc âu yếm.
-Thật hả cô?_Cậu nhóc mắt tròn xoe nhìn Di.
-Thật!_Cô mỉm cười gật đầu rồi vóe vào má cậu bé.
-Woa! Thế thì con sẽ đến nhà cô._Cậu nhóc hí hửng túm lấy vạt áo của cô lắc lắc không để ý đến khuôn mặt không hài lòng của Thư. Còn cô thì
chỉ cười trừ.
-Thế cho bố đi với nhé!_Giọng trầm trầm nhẹ nhàng của một người con trai cất lên.
Cô khựng lại, tim đau nhói, hai vai cô run run…
-A A A A A…Bố bố…_Cô nhóc hí hửng nhảy xuống giường chạy đến phía của ra vào ôm chầm lấy chân của người thanh niên trẻ.
-hehee….Nhóc cưng! Lâu quá không gặp.!_Người con trai bế bổng cậu nhóc con lên rồi nựng hai má nó.
-Con nhớ ba quá!_Cậu nhóc ôm chầm lấy anh rồi thút thít.
-Con hư quá! Xuống đi!_Thư nói giọng trách móc con mình rồi đưa tay kéo áo nó. Không quên cười chào người thanh niên trẻ.
-Cứ để vậy!_Anh mỉn cười nhìn Thư rồi quay sang nhìn cậu nhóc con đang phụng phịu vì bị mẹ nạt.
-Xem nào…xem nào…Con nói con định đi đâu thế?_Anh kéo đưa con trai ra khỏi cái vẻ phụng phịn đó.
-Dạ! Con tới nhà cô chơi!_Nó chỉ tay về phía vị bác sĩ đang quay lưng bất động.
-Ồ! Bác sĩ chửa bệnh cho con à!_Anh bế đứa con trai bước đến để có thể chào vị bác sĩ…
-Anh Phi! Đây là bác sĩ mà em đã kể với anh qua điện thoại.
-Chào…_Anh khựng lại…Tim anh bị ai bóp nhẹn… Đồng tử mắt giật giật…Người con gái trước mặt…
“PHI……..” Cái tên đeo đẳng tâm trí cô….”Đoàng đoàng…đoàng…”….Cô giật mình quay người lại khi giọng nói bao năm kia lại cất lên …Mà lại rất
gần rất gần cô….
Cả người cô mềm nhũng rồi mất ý thức…cô không biết sau đó mình như
thế nào chỉ biết có hơi ấm thân quen nào đó len lỏi vào cơ thể cô…
“Em ước ngày nắng về…
Khi nắng về em lại ước…
Giá như tất cả chỉ là giấc mơ…”
-Anh Phi! Đừng hút thuốc nữa! Được không?_Cô g