Pair of Vintage Old School Fru
Mình Yêu Nhau Lại Từ Đầu Được Không Em

Mình Yêu Nhau Lại Từ Đầu Được Không Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325433

Bình chọn: 8.5.00/10/543 lượt.

m như vậy rồi, bên cạnh con có lấy nửa
đứa con gái nào đâu.”

Diệp Trí Viễn vội cắt ngang: “Mẹ!”

Bà Diệp nhận ra là mình đã lỡ miệng, bất giác cười ngượng: “Dao Dao, năm nay cháu bao nhiêu tuổi?”

Tiểu Nhụy, có lẽ là Lộ Ngữ Nhụy! An Hạ Dao rất nhạy cảm, trong lòng
chợt thấy một nỗi u buồn khó nói thành lời, nhưng cô vẫn nở nụ cười xã
giao, đáp: “27 tuổi ạ!”

“Ừ, cháu và A Viễn đều đến tuổi kết hôn rồi!” bà Diệp gật đầu mặt
tươi tỉnh, rồi vội tháo chiếc vòng phỉ thúy đang đeo trên tay ra, ấn vào tay An Hạ Dao không o cô kịp phản ứng, “Lần đầu tiên gặp mặt, cô không
có gì quý để tặng, hãy coi cái này là quà gặp mặt!”

“Không… thưa cô, nó quá quý trọng!” An Hạ Dao vội từ chối, trả lại chiếc vòng.

Bà Diệp cứ ấn vào tay cô, “Không quý trọng, không quý trọng chút nào
đâu, chờ đến khi kết hôn, cô sẽ tặng món quà lớn hơn cho cháu!”

“Đúng thế, nhận lấy đi!” Diệp Trí Viễn mỉm cười ra hiệu cho An Hạ Dao đừng cởi ra.

An Hạ Dao đành phải đeo chiếc vòng, nhìn bà Diệp với vẻ ngượng ngùng, chuyện giả làm con dâu như thế này không phải là sở trường của An Hạ
Dao vì thế cô cảm thấy rất khó khăn.

Tiếng chuông cửa vang lên, là người của cửa hàng quần áo mang đồ đến.

An Hạ Dao vội đón lấy đám quần áo, xấu hổ nói với bà Diệp: “Cô, cháu xin phép vào trong thay quần áo!”

Diệp Trí Viễn đưa An Hạ Dao vào phòng với vẻ lấy lòng.

“Ra đi!” An Hạ Dao lạnh lùng, khẽ nói, đuổi Diệp Trí Viễn ra không chút kiêng nể, sau đó quay vào thay quần áo.

“Hạ Dao, anh chỉ muốn nói với em, hình như là mẹ anh rất thích em!”
Diệp Trí Viễn nở nụ cười tinh quái, nhìn cô với vẻ mặt rạng rỡ, rồi
cườiì hì và đi ra.

An Hạ Dao ngước mắt nhìn lên trần nhà, sau đó thay quần áo với tốc độ nhanh nhất, và ở lại đó một lúc, nghe tiếng Diệp Trí Viễn tiễn mẹ về
xong, cô mới thở phào bước ra, “Mẹ anh về rồi à?”

Trí Viễn nhìn Hạ Dao trong bộ váy liền thân cùng màu chậm rãi đi về
phía mình, hơi ngây người một lát, anh còn nhớ, lần hẹn hò đầu tiên với
An Hạ Dao, cô cũng mặc chiếc váy liền thân màu hồng, khuôn mặt trắng
trẻo ửng hồng, cô ngước nhìn anh với vẻ thẹn thùng, rồi khẽ hỏi: “Mình
mặc thế này, có đẹp không?”

An Hạ Dao của lúc đó thuần khiết và trong sáng biết bao, hơn nữa,
việc gì cũng đều bằng lòng vì Diệp Trí Viễn, anh chơi bóng, An Hạ Dao đi theo, hò hét cổ vũ ở bên ngoài; anh chơi bóng xong mà mệt thì An Hạ Dao lại bóp vai cho anh, đưa nước cho anh, chăm sóc rất tận tình; anh trốn
học, tuy có ý kiến, nhưng cô cũng vẫn nghiến răng, để lộ chiếc răng bịt
màu trắng bạc, liều theo anh vượt tường ra ngoài chơi…

Hồi ức và hiện thực đan xen vào nhau.

An Hạ Dao của bây giờ, mọi cử chỉ đều mang theo dấu vết của thời
gian, ổn định và tao nhã, không còn nông nổi, không còn coi anh là trung tâm nữa, thậm chí còn có cả sự cự tuyệt phòng bị. Diệp Trí Viễn nở một
nụ cười đẹp mê hồn: “An Hạ Dao, em đã nhận tín vật mà mẹ anh cho con
dâu, như vậy em là vợ của anh rồi.”

“Khụ, khụ, khụ…” An Hạ Dao không hiểu những lời của Diệp Trí Viễn,
liền bị sặc nước: “Tín vật gì cơ?” Mắt nhìn chiếc vòng phỉ thúy trên
tay, bất giác đưa tay ra trả lại: “Vật này, trả lại cho anh!” Cô hoàn
toàn không có ý nhận bừa tín vật nào và có quan hệ gì với Diệp Trí Viễn.

Nhưng, chiếc vòng này, lúc đeo phải đóng khóa lại, bây giờ muốn tháo
ra thì nó cứ dính chặt như keo, dù tháo thế nào cũng không được. An Hạ
Dao có phần hơi cuống, cứ ra sức tháo nó ra…

Sắc mặt Diệp Trí Viễn tối lại, anh vội giữ tay An Hạ Dao lại, “Đừng
tháo nó ra, em đeo nó đẹp lắm!” Cổ tay trắng muốt cùng với chiếc vòng
phỉ thúy tinh xảo, trông thật sự rất đẹp.

“Tôi không cần!” An Hạ Dao từ chối không chút do dự, mắt nhìn quanh
nhà Diệp Trí Viễn một lượt, tiếp đó chạy về phía tủ lạnh, lấy một chiếc
túi bảo quản thực phẩm, xỏ vào cổ tay, thận trọng tháo chiếc vòng ra,
đưa trả lại Diệp Trí Viễn: “Này, để đành cho vợ của anh, anh hãy cất cho cẩn thận.”

“An Hạ Dao.” Vẻ mặt của Diệp Trí Viễn rất phức tạp. “Em cứ nhất định phải vạcn rõ ranh giới với anh như vậy sao?”

An Hạ Dao lập tức gật đầu.

“Nhưng, anh không đồng ý với em!” Diệp Trí Viễn giận dữ nhét chiếc
vòng vào tay An Hạ Dao: “Nếu em mà dám nói là không cần, anh sẽ lập tức
ném đi!”

Đồ bại tử! An Hạ Dao thầm dành ba từ đó cho Diệp Trí Viễn, nhưng cô
rất rõ tính khí của anh, nếu An Hạ Dao mà còn nói không cần thì chắc
chắn anh sẽ ném đi, chiếc vòng đẹp như vậy dù An Hạ Dao là người không
hiểu về đồ vật lắm thì cũng nhận thấy giá trị của nó không hề rẻ! Ném
đi, nó sẽ bị vỡ, như vậy là phá hoại của trời, nhất định không được!
Thôi vậy, coi như mình làm một việc tốt, giữ hộ nó cho vợ tương lai của
Diệp Trí Viễn.

Diệp Trí Viễn thấy An Hạ Dao đã nhận chiếc vòng, mặt lập tức trở nên
tươi rói: “An Hạ Dao, em nhận vòng, coi như là con dâu của gia đình anh
rồi đấy!”

An Hạ Dao quay mặt đi, không dám nhìn vào đôi mắt đen thắm của Diệp
Trí Viễn, trống ngực đập