
c khói từ trong bếp đi ra, gọi: “Dao Dao, đến ăn đi con.”
Để chứng tỏ rằng mình không nói dối, rằng mình rất nhớ món thịt nướng của mẹ, nên An Hạ Dao đã ăn hết một nửa bát thịt nướng to tướng, sau đó còn xoa cái bụng tròn căng, nói: “Mẹ ơi, ngon quá, con ăn no căng cả
bụng rồi đây này.
Hôm nay con phải ngủ ở nhà thôi.”
Bà An hơi ngây người: “Hôm nay con ngủ ở nhà à?” rồi lập tức hỏi: “Đã nói với Diệp Trí Viễn chưa?”
An Hạ Dao do dự một lát, rồi lắc đầu: “Con chưa nói…” trong bụng thì
nghĩ thầm: cãi nhau, đang chiến tranh lạnh thì nói làm sao được mà nói.
“Vậy thì không được!” bà An từ chối thẳng thừng.
“Mẹ, con ở nhà mình mà không được à?” An Hạ Dao nhìn mẹ với vẻ vô
tội, “Mẹ nỡ đối xử với con như vậy sao? Con vẫn chưa chính thức đi lấy
chồng mà!”
“Không phải là mẹ không muốn gặp con, cũng không phải là mẹ không cho con ở lại nhà, dù gì thì con cũng phải nói với Diệp Trí Viễn đã, kẻo nó lại lo lắng…” Bà An hết lòng khuyên nhủ: “Con cứ bướng bỉnh và làm theo ý mình như vậy thì mẹ làm sao mà yên lòng được?”
“Đúng thế, nếu con không muốn nói thì để cha gọi điện thoại cho nó.”
Ông An cũng xen vào, tất nhiên, phần nhiều là vì ông lo lắng An Hạ Dao
và Diệp Trí Viễn đang giận dỗi nhau, ông muốn giúp các con dàn hòa.
“Mẹ, chúng con không còn là trẻ con, cha mẹ không cần phải làm như
vậy, không cần phải xen vào việc của chúng con.” An Hạ Dao bất lực nói.
Thấy cha mẹ đang nhìn mình bằng ánh mắt nghi ngại, cô đành lấp liếm:
“Thôi được, lát nữa con sẽ gọi điện nói với anh ấy.”
Ông bà An thở phào, đang định đi làm việc của mình thì nghe thấy
tiếng chuông điện thoại bàn vang lên, ông An bèn nhấc máy lên: “Alô.”
Không biết người ở đầu dây bên kia nói gì mà ông An giãn cả lông mày, cười, “Đúng, đúng, Dao Dao đang ở nhà. Sao hôm nay con không về cùng
nó?”
Bà An đặt chiếc giẻ lau xuống, bước nhanh tới, hỏi bằng khẩu hình: “Trí Viễn à?”
Ông An gật đầu.
An Hạ Dao nhìn lên trần nhà, lặng lẽ thở dài, tai thì dỏng lên nghe
Diệp Trí Viễn nói chuyện với ông An, hai người có vẻ nói chuyện rất vui, thấy vậy, trong lòng cô không khỏi thấy buồn buồn, cô mới là người bị
Diệp Trí Viễn làm cho tức giận, còn anh thì giỏi thật, gọi ngay điện về
nhà mẹ đẻ của cô, loáng một cái lôi kéo cả cha mẹ cô về phía mình, khiến cho cô trơ chọi một mình một trận tuyến.
Hạ Dao thầm mắng Trí Viễn là đồ xảo giá, ma mãnh không biết bao nhiêu l ần .
Ông An tắt điện thoại với vẻ rất vui, quay mặt sang nhìn An Hạ Dao
với vẻ rất nghiêm túc: “Con đang giận dỗi cãi nhau với Diệp Trí Viễn đấy à?”
“Ai giận dỗi, cãi nhau với anh ấy đâu? Vô duyên.”
Bà An bất ngờ bạt lên đầu con gái một cái: “Con dám lừa mẹ à?”
“Mẹ, sao con lại lừa mẹ?” An Hạ Dao ôm cái đầu đang đau vì cú bạt của mẹ, nhìn bà An và nói với vẻ vô tội: “Răng còn có khi va vào môi, chẳng qua con chỉ cãi nhau với anh Trí Viễn một vài câu thôi, cha mẹ có nhất
thiết phải dùng đến cực hình để bức cung con như vậy không.”
Ông An thì tỏ thái độ đã biết tỏng tòng tong: “Cha biết ngay là các
con cãi nhau nên con mới về nhà, định giấu cha à? Con còn non lắm!” Tiếp đó ông nói: “Mặc dù con nói không cãi nhau, Diệp Trí Viễn cũng toàn nói những lời tốt đẹp, nhưng cha chỉ vừa mới dọa một chút thì con đã phải
nói thật rồi!”
Gừng càng già càng cay, An Hạ Dao không thể không công nhận, trong những thời điểm quan trọng, cha cô không bao giờ tỏ ra hồ đồ.
“Nói đi, rút cuộc là giữa con và Diệp Trí Viễn đã xảy ra chuyện gì?”
Ông bà An thống nhất trận tuyến, hỏi con gái với vẻ rất nghiêm túc.
“Thực ra chẳng có chuyện gì đâu, cũng chỉ là cãi nhau vài câu vì một
chuyện rất nhỏ thôi.” An Hạ Dao đáp, “Mẹ nghĩ xem, nếu là chuyện lớn
thật thì liệu Diệp Trí Viễn có gọi điện đến tận đây để tra hành tung của con không?”
Ông bà An đưa mắt nhìn nhau, dường như cũng chấp nhận cách giải thích của con gái, nhưng bà An vẫn phải nói thêm: “Dao Dao này, các con cãi
cọ với nhau cũng không có gì là lớn, vợ chồng thì cãi nhau lúc sáng,
hiền nhau lúc tối, nhưng lần sau thì không được về ngay nhà mẹ đẻ đâu,
cãi nhau xong rồi vẫn phải ở nhà, không được đi đâu, cho tới khi nào
hiểu nhau rồi mới thôi.”
“Tại sao ạ?” An Hạ Dao hỏi không có vẻ gì là xấu hổ.
“Nếu để cho nhà chồng con biết là cãi nhau xong con bỏ về nhà mẹ đẻ,
chắc chắn ông bà ấy sẽ nghĩ không biết có phải vì đã đối xử tệ với con
không, nếu con bỏ đến chỗ khác, thì nhà chồng con lại càng nghĩ.” Bà An
nói rất nghiêm túc, rồi bổ sung một câu ý tứ rất sâu xa: “Dao Dao, mẹ
thấy con cần phải sửa một số tính nết, con đã là vợ rồi thì chẳng mấy
chốc cũng sẽ làm mẹ, không thể cứ bướng bỉnh mãi được đâu.”
Ông An cũng xen vào: “Đúng thế, con bướng bỉnh, nhõng nhẽo với cha mẹ thì không sao, nhưng con đã lấy chồng rồi thì cuộc sống sau này là của
con, không có chuyện gì thì đừng có làm bừa!”
An Hạ Dao gật đầu lia lịa như gà mổ thóc: “Vâng, vâng, con biết