
đến mi tâm, thì ra anh yếu đuối hơn so với tưởng tượng của mình. Tại cái thế giới bị bao phủ trong sương mù này, anh và cô gặp nhau trong mất mát, rồi tay trong tay cùng bước. Anh không chịu nổi một ngày nào đó bản thân dần yếu đi, sẽ không theo kịp bước chân cô nữa. Trong bối rối, điều đầu tiên anh nghĩ đến là ngăn cô lại, để cô theo mình cùng trầm luân.
Đây không phải yêu, đây là chiếm hữu.
Ngoài cửa sổ trời đã sáng trưng, ánh mặt trời khiến người ta tỉnh lại. Tỉnh táo rồi không thể trốn tránh nữa.
Người nằm trên giường, toàn thân đều là dấu vết anh lưu lại. Anh cũng chẳng hề cảm thấy thỏa mãn, chỉ hy vọng chúng nó biến mất nhanh nhanh, tránh làm cô nhớ tới những khó chịu đêm qua. Anh đứng ở đầu giường đắp lại chăn cho cô. Thân thể gầy yếu của cô ở trong chăn bông dường như không tồn tại. Anh thấy kinh hãi, cũng không dám nhìn mặt cô một cái liền xoay người ra khỏi phòng.
Tắm rửa xong, axit Pantothenic trong dạ dày khiến anh ăn không vô thứ gì. Điện thoại trong phòng khách reng hai tiếng. Trong điện thoại người bạn làm công gọi anh đi đưa hàng. Trong phút chốc buông điện thoại, anh giống như lại nhớ tới trước kia. Tuy rằng tương lai không xác định, nhưng ít ra phải sống qua thời điểm này.
Nhìn vào gương, anh thiếu chút nữa không nhận ra chính mình. Từ khi rời sân khấu, vì cuộc sống hàng ngày mà không ngừng bươn chải, đã rất lâu rồi anh không còn cẩn thận chăm chút bản thân nữa. Chỉnh lại khuôn mặt, cẩn thận chải tóc trên trán qua sau tai. Tóc hơi dài, quầng thâm dưới mắt rất to, vô tình nhìn lướt qua, rất có nét Gothic.
Anh từng bị cuốn hút bởi cách giải thích về điều cấm kỵ và vẻ đẹp cái chết của nghệ thuật Gothic. Nhưng khi cái chết thực sự đến, anh lại vô tình phát hiện sự tuyệt vời trong đó.
Xịt ít nước hoa lên cổ tay, để dưới mũi ngửi ngửi. Đây là lọ nước hoa trẻ con anh mua cho cô, tên là “Tartineet Chocolate”, có mùi bánh bích quy và mùi chocolate, anh cảm thấy rất hợp với cô. Vốn tưởng rằng cô sẽ thích, nhưng cô chỉ xịt một lần rồi để quên ở một góc sáng sủa trên bàn trang điểm. Cô từng nói với anh một câu, cô nói có một số thứ cô thích, nhưng lại không cần. Cô nhóc đó luôn như vậy, dùng những lời nói thật để tổn thương trái tim người ta, lại còn không tự cảm thấy vậy.
Có khi anh đã nghĩ, có lẽ cô thích anh, nhưng cũng không cần anh. Không có anh, cô cũng có thể sống tốt. Là bản thân anh tình nguyện đối đãi với cô như trẻ con.
Thật ra là anh đang ỷ lại vào cô.
Mang theo mùi ngọt ngào và chút tâm tình tiếc nuối, anh chạy xe trên quốc lộ.
Nỗi kinh sợ và hoảng loạn ban đầu của căn bệnh ung thư đã bị tiêu trừ bởi sự điên cuồng của đêm qua. Anh cuối cùng cũng hạ quyết tâm, bình tĩnh tiếp nhận mọi thứ trước mắt. Thế giới của một người sắp chết sẽ như thế nào? Anh lại nghĩ anh không có đủ bình tĩnh, bởi vì trước mắt anh là một mảnh mơ hồ.
Thì ra nước mắt của đàn ông cũng nhiều không kém đàn bà.
Sắp tới công trường, anh điều chỉnh tốt tâm tình của mình, định dùng công việc nặng nhọc làm tê liệt bản thân.
Khuân vác hàng hóa xong, như thường ngày anh cùng các công nhận khác ngồi dưới bóng râm uống bia giải khát. Anh không dám uống nhiều, mặc dù cơ thể đã tàn tạ, nhưng có thể chống đỡ bao nhiêu ngày thì hay bấy nhiêu. Đốc công cầm thù lao hôm nay phát cho từng người. Anh nhìn phong bì thật dày trong tay hắn, có một nỗi xúc động, muốn tiến lên kéo tay hắn nói: “Xin cho tôi mượn chút tiền, tôi nhất định sẽ trả lại cho anh gấp đôi!”
Người đàn ông đi ngang qua anh, đưa phong bì, nở nụ cười khích lệ với anh. Anh cầm phong bì chỉ cảm thấy đặc biệt nặng nề, tất cả lực chú ý đều bị giấy dai (giấy gói hàng loại dày) màu vàng hấp dẫn, đợi đến lúc ngẩng đầu, đốc công đã ngồi vào xe. Nhóm công nhân đều tản đi, từng chiếc từng chiếc xe đã khởi động.
Chỉ còn một mình anh, vùi trong bóng mát của mùa xuân.
Anh không muốn về nhà sớm, liền tùy ý đi dạo khắp nơi. Nơi này rất gần Oak Street, anh dừng xe ở một góc đường, đi về hướng ngược lại.
Nhà thờ nơi anh và Bạch Khả từng làm lễ, lẳng lặng đứng sừng sững ở chỗ sâu trong thành phố. Trước cửa đã không còn đám người lòng đầy căm phẫn, chỉ có vài đứa nhỏ vui vẻ trượt ván ngang qua.
Anh cúi đầu đi vào đại sảnh, ngồi xuống dãy ghế dài phía trước. Bài thánh ca phát quanh năm làm bầu không khí có phần trang nghiêm. Chúa Jesus vẫn quấn quanh mình tấm vải ô vuông màu đỏ, trên mặt là biểu tình ẩn nhẫn.
“Người còn nhớ con không?” Anh thử tưởng tượng mình đang trao đổi với Thượng Đế.
“Ta nhớ rõ con.”
Nghe được câu trả lời, anh kinh ngạc bật dậy. Một nữ tu sĩ đang mỉm cười đứng bên cạnh anh.
“Ta nhớ rõ con.” Nữ tu sĩ lập lại lần nữa, khẽ mỉm cười. Đuôi mắt in lại vết nhăn thật sâu, “Lần trước đến đây, con từng khen ngợi cơ thể của chúa Jesus.”
Anh nhìn bà ấy một lúc lâu, theo lý mà nói nếu là người cũng có màu da vàng và mắt đen anh sẽ có ấn tượng. Nhưng thật sự không có chút