
>
Xuyên cố gắng kìm chế tiếng cười, vẫn giữ bộ mặt thờ ơ đứng dậy chui trở lại vào giường, anh chàng cũng tò tò đi theo, tấng mùng cẩn thận theo lời Xuyên chỉ để cho khỏi muỗi.
- Phạm vi phân định bằng cái gối ôm, cấm lăn qua lăn lại gác chân gác tay tùm lum, nếu vi phạm qua lãnh thổ là bị đá giăng khỏi giường ngay lập tức!
- Dạ, biết rồi.
Hiệp ngoan ngoãn nằm im, không chút chống cự hay bức xúc nào. Dù vậy Xuyên vẫn luôn trong trạng thái cảnh giác, nhất quyết không nể nang nếu hắn dám mon men làm gì xằng bậy. Nhưng dù thủ thân thế nào thì cũng sẽ tới lúc buồn ngủ, vốn cả ngày đi đường dài không nghỉ ngơi, lại gặp nhiều chuyện bất ngờ nên cậu bé ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Đến sáng, ánh mặt trời sớm mai rực rỡ, soi qua từng đường kẻ vách nhà chiếu vào giường ngủ. Xuyên nheo mắt tỉnh dậy, phát hiện vị trí ngủ của cậu và Hiệp không còn cách xa nhau nữa, mà là rất - gần - sát nhau, cậu còn gối đầu trên tay Hiệp, hai thân thể áp sát như thể đang ôm nhau vậy… Xuyên bật đầu ngồi dậy, bóp mũi Hiệp cho anh chàng ngộp mà tỉnh dậy.
- Có chuyện gì vậy em? Sáng rồi hả? – Anh chàng ngáp một hơi dài vì vẫn còn say ngủ, lăn sang bên.
- Anh thức dậy cho tui. Tối qua đã nói là không được vi phạm lãnh thổ, vậy sao anh lại dám?!
- Haizzz… thiệt là oan uổng, em nhìn kỹ lại đi. Là em vi phạm chứ không phải anh nha!
Xuyên để ý lại phần chỗ nằm, đúng là Hiệp vẫn ở đúng chỗ sát mép giường ngoài, chính cậu mới là người lấn sân qua, đá văng luôn chiếc gối ôm lọt xuống sàn. Thật vô lý, sao lại có chuyện đó được? Từ trước đến nay Xuyên nghĩ mình ngủ rất êm ru, nằm một tư thế tới sáng, chả bao giờ lăn lộn xê dịch chỗ như thế.=.=
Mọi thứ được thu xếp đâu vô đó, mẹ đồng ý theo Xuyên lên thành phố dù chưa biết mình phải sống tiếp như thế nào. Ngôi nhà để lại cho người dì bà con trông coi, mà đất đó cũng là do dì ấy thương tình xây lên cho ở nên thực chất là trả lại cho chủ cũ. Bọn họ cùng lên đường, nhưng Hiệp vẫn buộc phải lẻ loi vì Xuyên và mẹ cậu đi xe khách (đâu có chở 3 được). Trong quá trình về trở lại, Hiệp và Xuyên đều thông báo cho papa rõ nên khi vừa đến bến xe đã thấy ông chờ sẵn từ bao giờ. Xuyên hiểu rõ cuộc gặp mặt này sẽ gây nhiều khó xử cho mẹ nuôi, vì thế nói với papa tìm cho mẹ một chỗ ở trọ.
- Thôi được, ba tôn trọng quyết định của con, muốn thế nào cũng được! Nhưng không cần phải mướn nhà trọ đâu, ba vẫn còn một căn nhà cho thuê ở quận 4. Hãy cho mẹ con đến đó ở, rồi tìm một công việc phù hợp để sinh sống!
- Vậy thì tốt quá, con cũng sẽ thu dọn đồ sang đó ở chung với mẹ luôn!
- Cái gì? Sao phải dọn qua đó? – Ba vô cùng thản thốt với đề nghị của Xuyên.
- Con muốn được ở gần để chăm sóc cho mẹ thôi ba. Ở dưới quê lâu rồi nên mẹ không quen cuộc sống ở đây đâu!
- Chuyện đó cứ để ba thu xếp, con bây giờ còn chưa tới tuổi vị thành niên, cần phải hoàn thành xong chương trình cấp 3 rồi thi lên đại học nữa.
- Ba đừng lo lắng, con vẫn sẽ về nhà mình thường xuyên, vẫn sẽ tiếp tục đi học, vẫn sẽ là con của ba và mẹ nuôi như từ trước đến giờ. Con rất yêu quý hai người, nhưng hoàn cảnh hiện tại không cho phép con ở lại ngôi nhà đó nữa, mong ba hiểu cho! – Xuyên dừng lại một lúc, để chuyển sang một vấn đề khác. - Với lại, ba hãy đưa lại tấm hình chụp mẹ con hồi trẻ đi, đừng giữ lại bên mình nữa. Ba làm như vậy sẽ rất có lỗi với mẹ nuôi, mẹ là người rất cao thượng, đã bảo bang yêu thương con như con ruột từ trước đến giờ, âm thầm lặng lẽ vung đắp cho gia đình chúng ta ấm êm hạnh phúc suốt bao nhiêu năm. Vì thế ba hãy quên hết chuyện cũ, xóa hết những ký ức về mối tình đầu vụn dại ấy đi, tất cả đều đã là quá khứ tàn lụi rồi. Hạnh phúc vốn rất mong manh, ba hãy trân trọng những người bên cạnh mình, đừng để mất đi rồi mới nuối tiếc!
Ba vẫn chưa biết phải phản ứng thế nào trước những lời Xuyên nói thì từ phía xa đã có chiếc taxi tấp sát đến gần, cửa xe bật mở, một người phụ nữ đeo kính râm ăn mặc sang trọng bước ra – đó chẳng ai khác ngoài người vợ chính thức của ba, mẹ ruột của Hiệp, cũng là mẹ nuôi của Xuyên. Tất cả các nhân vật trọng tâm cùng hội họp về một chỗ, cả quá khứ lẫn hiện tại được kết nối, trong nỗi niềm vừa hân hoan vừa xốn xang:
- Mọi người tính để cho tôi đứng ngoài cuộc sao? – Sau đó bà hướng trọng tâm về phía Xuyên, nở nụ cười hiền hậu như bao lần. – Không lẽ con nghĩ mẹ hẹp hòi đến vậy à? – Câu hỏi mang ý trách móc, nhưng ngữ điệu lại rất đỗi dịu dàng.
- Không phải vậy đâu mẹ, con không muốn mẹ chịu bất công thôi!
- Hì, mẹ đã biết tất cả mọi chuyện từ rất lâu rồi con trai à… Ai cũng có một quá khứ, điều cần thiết nhất là phải biết cách chấp nhận và thứ tha. Mẹ cũng không phải người cao thượng gì, chỉ là thời gian dần trôi, nhận ra nhiều giá trị của cuộc sống, sẽ càng hiểu được hoàn cảnh không hề thuận lòng người.
- Mình à, tôi… - Ba cũng nhìn mẹ nuôi, cất tiếng lấp lửng, thể hiện sự hối lỗi.
- Mình không cần phải nói gì thê