
ới Hiệp được. Ngay lúc Hiệp mượn nhờ điện thoại người bạn đi cùng để gọi đến số của Xuyên thì cũng là lúc cậu chàng tắt nguồn điện thoại, từ bỏ hi vọng gặp nhau. Anh chàng những muốn đập chiếc điện thoại xuống đất, may nhờ thằng bạn thân nhanh tay chụp kịp. Hiệp bỏ hành lý toan đón xe tính trở về thì bị mọi người cản lại khuyên ngăn, dù sao cũng chỉ là chào tạm biệt nhau lần cuối, rồi vẫn phải chia xa một thời gian, không thể vì điều đó mà để lỡ mất chuyến tàu, rồi bao nhiêu người phải chờ đợi…
Ánh chiều tà rọi qua ô kính xe mờ ảo, phản phất chút âm u cô tịch buổi hoàng hôn đượm buồn, Xuyên kéo tai nghe vào thưởng thức bản tình ca, mang chính nỗi niềm lúc này cậu đang trải qua…
Sẽ mãi chỉ là một người quen băng qua giữa cuộc đời…
Vội qua, rồi xa… Bàn tay thân quen bây giờ mãi mãi cách xa…
Sẽ đến tháng ngày, mình sẽ quên hôm nay đã chia lìa
Còn đây, bàn tay… ngẫn ngơ, bơ vơ trôi giữa cuộc đời…
Có lẽ, duyên phận của Hiệp và Xuyên tựa hồ như đường ray xe lửa, xuất phát điểm có trùng nhau, nhưng đến một lúc nào đó sẽ rẽ lối, đi về hai hướng khác biệt, vĩnh viễn không còn hợp lại nữa… Nhìn xa xa về quãng đường dài thăm thẳm, khóe mắt ngân ngấn nước nhưng lại không thể rơi, một nỗi đau âm ỉ và dai dẳng… biết đến khi nào gặp lại người dấu yêu đầu???
Và nếu bây giờ em đây được nói một lời, nói em còn yêu mãi một người
Chẳng có bao giờ em muốn xa rời, vì ngày mai tới là ngày sau cuối
Và nếu bây giờ em đây được chết một lần, chết cho tình yêu sẽ bất tận
Chẳng có bao giờ em thấy ân hận, vì rằng em biết em luôn hằng yêu anh…
Em yêu anh, chưa bao giờ quên anh, và vẫn luôn chờ đợi anh… dù không biết sự chờ đợi này sẽ có kết quả như thế nào… Sự trở về là nụ cười hay nước mắt???
2 năm sau…
Xuyên dẫn xe ra khỏi cổng trường đại học KHXH & NV, lướt nhẹ vòng xe máy trên con đường rợp nắng êm đềm. Dừng xe lại tại quán ăn quen thuộc, cậu chàng bước vào nhưng không tìm chỗ ngồi mà lại vô bên góc trong lấy tạp dề đeo vào, động tác thuần thục rồi sắp xếp lại vài thứ vật dụng cần thiết, thi thoảng hỏi mấy chị nhân viên trong quán một số chuyện. Bà Thắm vừa nêm nếm xong nồi nước lèo, quay lại nhìn đứa con trai đang tất bật chỉ biết lắc đầu cười, bước tới gần lau mồ hôi cho cậu:
- Đã nói bao nhiêu lần mà không chịu nghe, mới đi học về mệt không lo ăn uống nghỉ ngơi lại còn tới quán làm lu bù nữa. Mẹ mướn hai chị đây phụ bếp bưng bê là được rồi, không thể mướn thêm con nữa đâu! Như vậy thì làm sao còn đồng lời nào nữa chứ? - Mẹ là đang trách yêu cậu chàng để ngừng việc lại.
- Mẹ thiệt tình, con đã bao giờ đòi tiền công đâu!
- Hì… thôi lên gác thay đồ rồi rữa tay rữa mặt xong xuống ăn cơm, mẹ nấu canh chua đầu cá hồi để sẵn trong thố rồi đó!
- Woa… nghe mẹ nói tự dưng bụng réo lên ngay! – Trúng ngay món khoái khẩu, Xuyên lột phăng tạp dề máng lên móc, sau đó phóng nhanh lên lầu.
Người mẹ hiền hậu nhìn theo hình dáng đứa con trai liến thoắn vui tươi, môi khẽ mỉm cười dù trong lòng mang nỗi niềm cảm thương sâu sắc. Suốt 2 năm qua, Xuyên luôn tự khiến bản thân mình tất bật với mọi việc, từ học hành thi cử để đỗ thủ khoa vào trường đại học cậu hướng đến từ lâu, sau đó lại tiếp tục miệt mài vừa học vừa hoạt động ngoại khóa, giờ rãnh là lại đến phụ mẹ ở quán ăn vốn đã đi vào quy củ sau thời gian đầu nhỏ lẻ.
Nhờ sự tiếp thị rất khôn khéo của Xuyên mà quán ăn của bà Thắm càng ngày càng đông khách, chuyên phục vụ các món điểm tâm sáng như phở, bún bò, bún khô, cơm sườn, kèm theo món ăn xế trưa và cả buổi chiều tối. Quán nằm kế bên quán cà phê nên rất đông người ghé vào thưởng thức, thấy ngon và thành khách hàng thân thiết nhiều, thu nhập ngày càng ổn định, bà Thắm thuê thêm nhân viên để tiện việc bưng bê phục vụ. Quán đông khách nhất vào buổi sáng và chiều tối nên những ngày thường Xuyên không thể phụ buổi sáng, chỉ tiếp được buổi tối, còn hai ngày cuối tuần là cậu chàng dính chặt trong quán không rời cho đến khi mẹ réo bảo nghỉ ngơi ăn uống mới thôi.
- Cuối tuần này con nên ở lại chơi với ba mẹ nuôi một ngày đi, rồi ngủ lại đó mai hãy về lại!- Mẹ muốn Xuyên có sự công bằng vì dù sao hai người họ cũng đã có công nuôi dưỡng suốt bao nhiêu năm.
- Tuần nào con cũng ghé thăm và ở chơi mà mẹ, có điều vì nhiều việc quá nên không ở lại lâu được!
- Con không cần phải viện lý do bận rộn nữa, tự bản thân con làm mình như thế thôi! Những gì đã qua thì hãy để nó qua đi, con cần phải biết mạnh mẽ đối mặt, đừng cứ tiếp tục quay đầu nhìn về quá khứ rồi trốn tránh nữa!
- Mẹ… ý mẹ là sao? Chuyện của con…
Bà Thắm im lặng mỉm cười, nhìn đứa con trai thân yêu bằng ánh mắt trìu mến pha lẫn niềm đồng cảm lớn lao. Dù ba mẹ nuôi của cậu không tra xét hay đào sâu thêm về chuyện giữa Xuyên và Hiệp, bà cũng không rõ ngọn nguồn nhiều. Nhưng thông qua những biến động mà con trai mình trải qua, bà cũng có thể rõ tình cảm giữa hai đứa sâu