
ái vali màu đen ra một chiếc chìa khóa xe màu đen. Xuống tầng hầm nó đi lại gần một vật được che bởi một tấm màng lớn, kéo tấm màng ra, trước mắt nó là một chiếc môtô màu trắng, trắng từ trên xuống(T/g: Ủa!, sao là màu trắng?, ko phải là màu đen sao????. Nó: Màu trắng đi đêm nó mới nổi!, hiểu chưa!. T/g: Ờ!, nhưng mặc đầm sao lái xe????. Nó: Có chết đâu!, mệt quá hỏi nhiều!. T/g: Hihi, bye bye..."Vọt lẹ").
Một màu trắng bắng nhanh qua mọi vật!, nhanh đến mỏi người ta ko thể nhận dạng ra cái người đáng lái, chỉ thấy một màu trắng xóa xẹt ngang và pha lẫn một chút màu đen trên đó. Dừng ngay một công viên, tìm chỗ đễ xe rồi bắt dầu đi tìm hai đứa kia.
...
-Hazzi!, mệt quá!, chơi từ nãy tới giờ!, mà kể ra thì cái thành phố này nhiều trò thiệt, ở bên kia ko có!. Nguyệt mặt mày lấm tấm mồ hôi than mệt nhưng vẫn ko ngớt miệng khen nơi này.
-Tất nhiên rồi!, ở bên kia sao bằng ở đây chứ!. Danh lên tiếng đáp trả Nguyệt bằng một chất giọng hóng hách như là anh đã bít trước việc này. Bực mình khi thấy thái độ của Danh, từ lúc trốn đi tới giờ Danh vs Nguyệt ko lúc nào là ko cãi nhau. Cãi từ đầu hẽm tới cuối hem luôn mà, Nguyệt lên tiếng cãi lại.
-Vậy sao lúc ở bên đó ai là người nói " ở đây(ý TQuốc) là nhất, ko nơi nào vui bằng, sánh bằng!" hả?.
-Gì gì chứ!, hồi nào?, ko dám đâu!. Đỏ mặt Danh cố ra sức cãi lại những vẫn ko thể cãi được vì đứng là cậu có nói vậy.
-Sao hả?, anh lúc nào cũng vậy, thấy gì thì cũng thao thao bất tuyệt nói như là mình bít hết vậy!. Nguyệt nói tiếp càng mặt cậu đỏ bừng lên.
-Mệt em quá!, sao mà nhớ dai quá vậy!, toàn đi nhớ mấy chuyện ko đáng nhớ! , sao mấy chuyện quan trọng thì quên sạch vậy?. Dánh cố tìm cớ để đánh sang chuyện khác và cuối cùng thì cũng tìm ra được một chuyện.
-Em sao chứ!. Nguyệt nói.
-Còn hỏi!, ko phải hồi gián sinh năm ngoái do ham chơi mà em đi lạt đó sao!, làm anh tìm quá trời luôn!.
-Ơ...ờ thì...thì...., tại vui quá mà sao nhớ chứ!. Ấp a ấp úng Nguyệt nói.
-Thôi!, mệt quá ko cãi nữa!, tìm đại một quán nước uống đi!. Danh phẩy phẩy tay cho qua mọi chuyện rồi ra dấu kêu Nguyệt đi.
Hai cái đứa này!, cứ như nước vs lữa, ko bít mệt sao?. Từ một gốc cây gần chỗ Danh & Nguyệt nói chuyện ý cãi chứ thì nó ngồi đó, nó đã đi theo hai đứa khi hai đứa bước ra từ một quán Game, trên dọc đường nó đi theo thì nó lại rất tra tấn cái lỗ tai dã mang, một đứa thì dai(ý Danh, một đứa thì tiếng cứ nhưng Bành Khuyên ấy( người còn lại), nó sợ nhất là khi Nguyệt hét hay nói chuyện lớn tiếng.
Thấy hai đứa như vậy thì nó yên tâm rồi nhanh chóng đi lại nơi để xe của mình. Bay giờ nó ko bít làm gì, ban ngày rất vui vì nó có bạn mới( ý Hong) nhưng khi đêm xuống thì nó chỉ có một mình, ko bạn, ngày đã cô độc thì đên lại càng cô độc hơn. Đảo một vòng quanh thành phố thì cuối cùng nó cũng chịu dừng, dừng ngay một công trình dỡ dang, đậu xe vào một hóc rồi bước lại cái ống bê tông lớn và ngôi lên, không gian yên tĩnh, nó cũng vậy ko một tiếng động chó đến khi nó phát hiện có rất nhiều tiếng xe máy tiếng về chỗ này thì nó vội vàng đi lại chỗ đâu xe của mình, vì xe đậu ngay một hóc tối, ánh trắng ko thể chíu vào nên ko ai phát hiện.
Tiếng xe máy ngày càng lớn, mấy chóc thì khoảng sân rộng khong có bóng người khi này đã chứa đầy người, ko gian cũng ko còn tĩnh lặng mà thây vào là những tiếng dồ ga của xe máy, rất ồn ào.
------------------------------
*Song Bo(nam): 17t, đẹp, là phó bang của bang Heart.
-------------------
Một đám người khoảng chừng 20 thì phải tất cả đều có một màu đó là màu đen, màu mà khi về người ta rất thích mặt, nó cũng vậy nhưng ko phải nó chỉ mặc hắc y vào đêm mà cả bạch y nó cũng mặc, vào ban đêm thì tất cả sở thích của nó đều ko hạn chế bất cứ thứ gì. Quay lại vs mấy tên mặc hắc y này, mỏi người một chiếc, nhiều loại khác nhau nhưng thoáng qua cũng là những loại mắc tiền.
-Hắc vương đâu?. Tên đi đầu lên tiếng hỏi máy tên còn lại.
-Em ko biết hình như hắc vương vẫn chưa tới thì phải!, mà hôm nay có chuyện gì vậy anh Bo?. Tên theo sau hỏi.
-Ko biết!, hắc vương chỉ gọi triệu tập lại thôi!, chắc ko gì đâu!. Bo nói.
"KETTT......"
Tiếng thắng xe đột ngột vang lên làm tất thẩy mọi ngươi giật mình quay lại thì thấy hắn, phải Yun!, hắn ko biết tại sao lại có mặt tại đây, ko lẽ hắn là.....
-HẮC VƯƠNG!.
Mọi người cung kính cúi đầu chào hắn và gọi hắn là....Hắc vương!, đúng, hắn là hắc vương, với một người như hắn thì có cái danh hiệu này cũng ko phải là chuyện gì quan trọng, và chuyện này sớm muộn gì cũng sẻ có người biết và vì bang rất nỏi tiếng, là đề tài tranh luân sôi nổi của giới trẻ và cả hs ở trường.
Hắn!, sao hắn lại ở đây mọi người gọi hắn là hắc vương, vậy hắn là người đứng đầu ở đây rồi. Nó nghĩ. Nhưng sao mình lạo gặp tên này hoài vậy?, hừ!.
Xuống xe hắn tiếng lại gần cái ống bê tông và ngồi lên, nhìn hắn bay giờ quả thật là rất man