
ọn họ. Tất nhiên đó chỉ là suy nghĩ của Cao Ngữ Lam, nhưng cô chưa bao giờ ngờ tới, khi cảnh tượng này xuất hiện, cô lại có thể mỉm cười.
Cao Ngữ Lam không phải cố ý, cô chỉ là đúng lúc nhớ đến Doãn Tắc. Cô nhớ anh nên làm theo những điều anh nói, nhưng lại vừa vặn giúp cô lướt qua mặt hai kẻ đê tiện nhất thế kỷ với một dáng vẻ đầy kiêu ngạo. Cao Ngữ Lam cảm thấy trong lòng rất sảng khoái.
Cô bỗng dưng nhớ Doãn Tắc, nhớ anh vô cùng.
Vừa vào nhà, Cao Ngữ Lam vội vàng rút điện thoại để gọi cho anh chàng đáng ghét đã chiếm trọn trái tim cô. Nhưng khi mở di động, cô liền giật bắn mình, anh chàng đáng ghét kia gửi cho cô vô số tin nhắn, tất cả tin nhắn đều chỉ có một nội dung: "Em mau Mua~ lại anh đi, mau Mua~ lại anh đi!".
Cao Ngữ Lam cầm di động cười ha ha, cô cố đè nén sự xấu hổ, nhanh chóng ấn phím gọi, cô hạ quyết tâm lần này sẽ nhiệt tình chủ động.
Điện thoại vừa thông, Cao Ngữ Lam không một chút chần chừ, ra sức nói vào điện thoại: "Mua~, Mua~...". Cô lặp đi lặp lại mười mấy lần, cô nghĩ giọng nói cô đủ lớn, ở đầu bên kia Doãn Tắc chắc chắn sẽ nghe thấy rõ.
Đáp lại sự nhiệt tình của Cao Ngữ Lam, đầu dây bên kia quả nhiên có phản ứng, cô vừa "Mua~" xong, chợt một giọng trẻ con rất trong trẻo cất lên: "Cô là ai ạ?"
Cao Ngữ Lam hóa đá trong nháy mắt, đầu bên kia lại hỏi tiếp: "Cô tìm cậu cháu sao? Cậu đang tắm".
Là Nựu Nựu.
Cao Ngữ Lam ôm mặt, trong lòng khóc thét!
Cô nghe thấy giọng Doãn Ninh ở đầu bên kia: "Nựu Nựu, con không được nghịch điện thọai cậu". Sau đó tiếng Nựu Nựu trả lời: "Có người gọi điện thoại cho cậu, nhưng cô ấy chẳng nói gì mà chỉ phát ra âm thanh quái lạ".
"Mua~, Mua~..." của người ta không phải âm thanh quái lạ đâu! Cao Ngữ Lam thầm phản bác ở trong lòng, mặt cô đỏ bừng bừng, hối hận đến mức đau tim gan, đúng là mất mặt quá.
Cao Ngữ Lam nghe Doãn Ninh nói tiếp: "Con mau đưa điện thoại cho mẹ". Cao Ngữ Lam vội vàng cúp điện thoại, sau đó cô "có tật giật mình" tắt máy luôn. Cao Ngữ Lam ngã xuống giường của mình, vùi đầu vào trong gối.
Thật...thật...thật mất mặt quá! ! !
Cao Ngữ Lam làm đà điểu một lúc mới chợt nhớ ra nhỡ Doãn Tắc gọi điện cho cô lại không liên lạc được, nếu Nựu Nựu không nói không với anh, làm anh lo lắng cho cô thì sao?
Nghĩ đến đây, Cao Ngữ Lam vội vàng mở di động.
Quả nhiên cô vừa mở máy, Doãn Tắc liền gọi điện thoại đến: "Em không sao đấy chứ?"
"Vâng, em không sao cả"
"Em đang ở đâu?"
"Ở nhà".
"Vừa rồi em gọi điện thoại cho anh là có chuyện gì vậy?". Nghe cô nói không sao, Doãn Tắc mới yên tâm. Vừa rồi Nựu Nựu nói trong điện thoại chỉ có tiếng "Ô ô ô...xì xì xì...suỵt suỵt suỵt" gì đó, làm anh tưởng cô gặp phải sự cố gì.
"Không có chuyện gì đâu".
"Không có chuyện gì là chuyện gì?". Doãn Tắc quyết tâm không bỏ qua, truy hỏi Cao Ngữ Lam đến cùng, ai bảo cô suýt nữa làm anh sợ chết khiếp.
"Em xin lỗi, em không sao thật đấy". Cao Ngữ Lam kiên quyết không khai, chuyện mất mặt vừa nãy tốt nhất nên dấu kín.
"Em à, em khiến anh mất công lo lắng thì ít nhất em cũng phải cho anh biết chuyện gì xảy ra chứ. Còn nữa, hôm nay em không chỉ nợ anh vụ này đâu. Lâu như vậy rồi mà chẳng thấy em Mua~ lại anh, em nợ anh nhiều cái Mua~ lắm đấy...". Nói đến đây, Doãn Tắc đột nhiên nghĩ ra: "Không phải em đem hết Mua~ của anh cho Nựu Nựu đấy chứ?". Âm thanh kỳ lạ mà Nựu Nựu không thể hình dung ra chính là Mua~, Mua~...
Cao Ngữ Lam than thầm trong lòng, anh chàng này đừng có thông minh như vậy được không?
"Doãn Tắc, anh đáng ghét quá".
"Hừ, em lại nói lái sang đề tài khác, bây giờ em ghét anh cũng muộn rồi. Em phải trả cho anh tất cả Mua~ còn thiếu anh".
"Em không phải bây giờ mới ghét anh, mà từ trước đến nay anh luôn đáng ghét". Cao Ngữ Lam lại đỏ mặt khi nghĩ đến chuyện cô nhất thời hồ đồ bắn ra bao nhiêu Mua~.
Doãn Tắc thoải mái hẳn, anh cười ở đầu bên kia điện thoại, thanh âm của anh nhẹ tựa chiếc lông vũ chạm vào trái tim Cao Ngữ Lam. Doãn Tắc cố tình hạ thấp giọng nói trêu cô: "Ghét đến mức nào?"
Cao Ngữ Lam không lên tiếng, trong lòng cô hét lớn: Đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét...
"Lam Lam, thời học sinh chắc chắn môn ngữ văn của em có thành tích rất tốt, phản ngữ vận dụng tinh tế thật đấy, anh rất tán thưởng khả năng đó của em. Em nói anh luôn đáng ghét có nghĩa là, em ham muốn anh từ rất, rất lâu rồi phải không?
"Đâu có?"
"Em ở đâu cũng có". Giọng điệu đểu đểu của Doãn Tắc khiến Cao Ngữ Lam thấy buồn cười.
"Doãn Tắc!"
"Gì cơ?"
"Doãn Tắc!" Cô chẳng gì cả, cô chỉ muốn gọi tên anh thôi.
"Anh đây".
"Doãn Tắc".
"Ơi".
"Doãn Tắc".
"Ừ"
"Doãn Tắc!"
"Em muốn gọi đến bao giờ?"
"Doãn Tắc!"
"Anh biết rồi"
"Doãn Tắc!"
"Nhớ anh lắm đúng không?"
"Doãn Tắc!". Cao Ngữ Lam gọi anh